“Đúng vậy! Nhà họ Triệu cũng là một gia tộc lớn. Nói thực thì họ cũng không khác nhà họ Diệp là bao. Chưa hẳn mọi người sẽ coi trọng những món quà có giá trị cao đâu.” Lý Tử Nhiễm nói.
Vì là sinh nhật bà ngoại của Tử Nhiễm, nên nhát định phải chọn quà chu đáo.
“Bó mẹ, không biết bà ngoại có sở thích gì đặc biệt không?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
“Cũng không có sở thích gì đặc biệt, mà có thể gọi là một thói quen xấu thì đúng hơn.” Triệu Nhã Lan lập tức nói.
“Bà ấy có sở thích uống rượu hút thuốc. Chúng ta có khuyên răn thế nào cũng không được.”
Diệp Quân Lâm cười: “Vậy thì con sẽ chuẩn bị rượu và thuốc lá cho bà.”
“Cái gì? Diệp Quân Lâm, cậu đừng có làm bừa. Nếu cậu mang rượu và thuốc lá tới, nhất định sẽ bị anh chị của tôi mắng. Hơn nữa, bà ấy tuổi tác bây giờ đã cao rồi, làm sao có thể dùng rượu với thuốc được nữa. Tốt nhất cậu đừng mua thì hơn.”
Triệu Nhã Lan lập tức cảnh cáo.
“Cậu dứt khoát đừng mua, chỉ tổ chuốc thêm phiền phức mà thôi.” Lý Văn Uyên cũng nói chen vào.
“Con biết rồi.” Diệp Quân Lâm đáp. Tuy nhiên, anh chắc chắn sẽ phải mang quà tới.
Đây sẽ là món đồ mà bà ngoại chưa bao giờ nhìn thấy. Nói cách khác, đây là thứ mà dẫu có tiền cũng không dễ gì mua được.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, ngày hôm sau, mọi người cùng nhau xuất phát. Tiêu Thắm cũng đi cùng bọn họ.
Mặc dù Lý Tử Nhiễm có tiền, nhưng hiện tại đều nằm trong tài khoản của công ty. Thời gian quá eo hẹp, Lý Văn Uyên không thể tìm được một chiếc xe hơi sang trọng. Vì thế, mọi người liền chọn đi đường sắt cao tốc, sẽ đến nơi sau bốn mươi phút.
Trước khi lên tàu, Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan thở phào nhẹ nhõm vì thấy Diệp Quân Lâm không đem theo món quà nào.
Họ thực sự sợ rằng Diệp Quân Lâm sẽ mang tới rắc rối vì món quà của anh.
Bốn mươi phút sau, họ đã tới ga đường sắt cao tốc tại thủ phủ thành phố Kim Lăng.
Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan hào hứng đi trước. Lý Tử Nhiễm cùng Tiêu Thắm cũng nhanh nhẹn bước theo phía sau. Diệp Quân Lâm xách tất cả đồ đạc, đi sau cùng.
Hiện tại nơi đây đang tổ chức Hội nghị Thượng đỉnh Kinh tế Châu Á, vì vậy tất cả các ga tàu cao tốc cùng sân bay đều được kiểm tra an ninh cực kỳ nghiêm ngặt.
Đặc biệt, khi hành khách rời khỏi nhà ga, còn phải thông qua một cuộc kiểm tra an ninh được thiết lập đặc biệt.
ExorC.
Khi Diệp Quân Lâm đi qua cổng an ninh, đột nhiên chuông báo động vang lên.
Nghe thấy tiếng động, các lối ra liền trở nên lộn xộn. Những người có mặt tại ga tàu đều trở nên cảnh giác, dáo dác nhìn xung quanh. Các nhân viên an ninh cũng trở nên căng thẳng và có chút lo lắng. Lực lượng cảnh sát được bố trí xung quanh vội vã chạy đến ngay khi tín hiệu được phát ra.
Diệp Quân Lâm đứng giữa cổng an ninh, không đi vào cũng không bước ra ngoài. Chuông báo động cũng cứ thế mà vang lên không ngừng.
Đột nhiên, hàng trăm ánh mắt tập trung vào một mình Diệp Quân Lâm. Ngay cả Lý Văn Uyên và những người khác cũng sững sờ, trong khoảnh khắc đều chết lặng vì sợ hãi.
“Đừng cử động!”
“Giơ tay lên!”
Các thanh tra an ninh lần lượt rút vũ khí, nhắm vào Diệp Quân Lâm. Bởi vì tất cả hành lý đều đã qua công kiểm tra, nên lúc này trên tay Diệp Quân Lâm cũng không hề cầm vật dụng gì.
Do đó, trong suy nghĩ của mọi người, ai nấy đều cho rằng Diệp Quân Lâm đang cất giấu những món đồ nguy hiểm ở trong người anh.
Nhất là vào thời điểm đặc biệt này, mọi người không thể tránh khỏi hồi hộp, khẩn trương.
“Mọi người nhanh chóng sơ tán!”
Dưới sự hướng dẫn của các nhân viên an ninh, mọi người đều vội vã di tản, tránh xa vị trí của Diệp Quân Lâm, kể cả nhóm người Lý Tử Nhiễm cũng không ngoại lệ.
Lúc này, chỉ còn Diệp Quân Lâm ở lại trạm kiểm soát an ninh.
“Anh đang giấu cái gì? Mau lấy ra ngay!” Một nhân viên an ninh hét lên trong lo lắng.
Diệp Quân Lâm chỉ mỉm cười: “Tôi không giấu cái gì cả.”
“Không thể nào. Chuông báo động kêu nhất định phải có lý do.
Anh hãy chủ động giao vật nguy hiểm đó ra, chúng tôi có thể suy xét và giảm nhẹ mức án dành cho tội danh của anh.”
Người nhân viên an ninh cố gắng thuyết phục Diệp Quân Lâm.
“Nhưng tôi không có đồ vật gì nguy hiểm, bây giờ phải lấy gì ra mới được chứ.” Diệp Quân Lâm thản nhiên đáp.
Anh đi từng bước ra khỏi cổng kiểm tra an ninh, đồng thời bàn tay đưa vào bên trong áo, như thể đang chuẩn bị lấy ra một vật gì đó.
“Đứng yên đó! Cắm nhúc nhích! Giơ tay lên!”
*Nếu anh manh động, chúng tôi có thể bắn anh ngay lập tức.”
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng Diệp Quân Lâm đang định lấy thứ gì đó từ trong áo, vì thế liền trở nên căng thẳng và hoảng sợ, không ngừng hét lên.
Nhưng Diệp Quân Lâm không hề quan tâm tới bọn họ, vẫn đưa tay vào bên trong.