“Không đến mức đó chứ? Là vì không chuẩn bị quà gì cho bà ngoại, vì quá xấu hổ nên phải bỏ đi ư?”
“Đúng vậy, lão phu nhân cũng đâu có coi thường món quà của hắn.”
Mọi người lên tiếng chế nhạo.
“Ai nói tôi không chuẩn bị quà?” Lúc này, một giọng nói truyền đến, vang vọng khắp căn phòng như tiếng sắm.
Nghe thấy tiếng nói, mọi người đều lập tức nhìn sang, thấy Diệp Quân Lâm đang đứng ở lối vào của hội trường.
Với điều thuốc trong miệng và hai chiếc túi ni lông đen trên tay, trông anh có vẻ thật giống một kẻ lười biếng vô dụng.
Triệu Kiến Quốc, Ngô Mộc Lan cùng mọi người nhìn thấy dáng vẻ của anh như vậy, ai nấy đều tỏ ra khinh thường chán ghét.
Bình thường, phong cách của họ đều rất chuẩn mực, vì vậy trước bộ dáng rất thiếu phong độ của Diệp Quân Lâm lúc này, thực khiến họ cảm thấy khó chịu.
Hai chiếc túi ni lông đen trong tay anh lại rất giống loại túi dùng để đựng rau ngoài chợ, trong chiếc túi đó có thể có món quà tốt đẹp gì chứ.
“Haha, hai cái túi xấu xí đó thật khiến chúng ta buồn cười.”
*Trong đó không biết là có rau hay bánh bao đây?”
Nhìn thấy hai cái túi ni lông, ai nấy đều cười đau bụng. Trong một dịp như thế này, lại có thể dùng hai chiếc túi bóng đen để đựng quà tặng. Đây chắc chắn là một sự sỉ nhục rất lớn đối với lão phu nhân.
“Diệp Quân Lâm, cậu làm cái quái gì vậy. Không cần cậu phải tặng quà đâu.”
Vì sợ Diệp Quân Lâm tiếp tục gây chuyện, Triệu Nhã Lan và Lý Văn Uyên lập tức đứng dậy, muốn tìm cách ngăn cản anh. Sự việc lúc này thực sự đã khiến họ đủ xấu hỗ rồi. Hai người họ bây giờ, chỉ có một con đường chết.
“Ngồi xuống ngay!”
Đột nhiên, Ngô Mộc Lan trở nên tức giận. Triệu Nhã Lan và Lý Văn Uyên chỉ có thể nghe theo.
Trương Văn Thao cất tiếng hỏi: “Bà nội, không biết chú ấy đựng món quà gì trong mấy cái túi bóng đó. Hay là đừng nhận món quà này nữa.”
Lão phu nhân cố chấp nói: “Không được! Bảo nó tới đây, để tôi xem nó có thể mang tới món quà gì tặng tôi.”
“Đúng vậy, để xem đứa cháu rễ này mang tới món quà gì.”
“Em rễ, mau lại đây đi!” Trương Văn Thao mỉm cười nói.
Anh ta rất thích nhìn thấy Diệp Quân Lâm tự biến mình thành một kẻ ngốc. Rốt cuộc, đây cũng là người cháu rễ mà năm đó từng được so sánh ngang hàng với anh.
Cứ như vậy, cùng với điều thuốc trên môi, Diệp Quân Lâm từng bước đi về phía trước. Nhìn thấy chiếc túi ni lông nặng trĩu, ai cũng thắc mắc thứ bên trong là gì.
Khi Diệp Quân Lâm tiến tới gần hơn, Dương Tống và những người khác ngồi bàn trên đột nhiên nhận ra anh, bọn họ đều trở nên sợ hãi.
Dương Tống vô thức đứng dậy, ngay khi anh ấy định bước tới để chào hỏi, liền nhìn thấy ánh mắt của Diệp Quân Lâm, lại vội vàng đứng lại. Mọi người cũng tò mò vì hành vi khác thường này của Dương Tống.
Triệu Viễn ở bên cạnh liền tỏ ra khó hiểu: “Đội trưởng, có chuyện gì vậy?”
Dương Tống im lặng ngồi xuống: “Không sao cả, chân tôi bị chuột rút!”
Cuối cùng, Diệp Quân Lâm cũng đến gần chỗ của lão gia và lão phu nhân.
“Dám hút thuốc trước mặt ông bà, chú đúng là đang muốn chết rồi.” Trương Văn Thao rất khó chịu khi nhìn thấy Diệp Quân Lâm hút thuốc.
Tuy nhiên, Triệu Kiến Quốc và Ngô Mộc Lan đã phát hiện ra điều bất thường. Điếu thuốc mà Diệp Quân Lâm đang ngậm trong miệng dường như là loại thuốc đặc biệt dành riêng cho quân khu. Mùi khói ngào ngạt này, cũng chỉ ở đặc khu quân sự mới có.
Triệu Kiến Quốc và Ngô Mộc Lan khá chắc chắn về điều này.
Giờ phút này, họ thực sự cảm thấy Diệp Quân Lâm có nhiều bí ần.
“Cháu mở nó ra nhé.” Diệp Quân Lâm hỏi.
“Được, hãy mở ra đi.”
Không biết vì lý do gì, nhưng Triệu Kiến Quốc và Ngô Mộc Lan bỗng nhiên cảm thấy rất mong đợi món quà này.
Diệp Quân Lâm mở túi, lấy ra hai hộp thuốc lá và hai chai rượu, đặt chúng trước mặt Triệu Kiến Quốc và Ngô Mộc Lan.
“Cháu rễ Diệp Quân Lâm, kính tặng ông bà hai hộp thuốc lá cùng hai chai rượu.” Diệp Quân Lâm nói.
Bao bì bên ngoài của hộp thuốc lá cùng chai rượu đều rất đơn giản. Chúng chỉ có màu xanh quân đội, đóng gói cũng rất thô SƠ.
Nhìn thấy vậy, Trương Văn Thao liền bật cười rồi nói: “Diệp Quân Lâm, chú có bị điên không? Thuốc lá và rượu kém chất lượng như vậy mà cũng có thể đem làm quà tặng ông bà hay sao?”