Diệp Quân Lâm nhìn người Diệp gia, gọi tên từng người bọn họ.
Lúc này, những người này không dám nói cùng Diệp Quân Lâm một câu nào, bởi vì nghe được Diệp Quân Lâm gọi tên bọn họ, chẳng khác nào như tử thần đang nhắc tên.
Tất cả mọi người mờ mịt nhìn Diệp Quân Lâm, không biết muốn làm gì?
Tất cả mọi người sợ choáng váng, thất kinh.
Diệp Quân Lâm chắp hai tay sau lưng, hướng về phía mọi người Diệp gia nói to: “Các người không phải luôn đoán già đoán non xem lá bài tẩy của tôi là gì sao? Hiện tại tôi nói cho các người biết đây chính là lá bài tẫy của tôi!”
“Thiên quân vạn mã trước mắt các người chính là bài tây của tôi Diệp Quân Lâm quát.
Nghe xong những lời này, người Diệp gia im lặng không tiếng động.
Diệp Nam Huy càng tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Quả nhiên hắn đoán đúng!
Mặt Quách Linh Phi như băng sương, khớp hàm run rẩy.
Đúng lúc này, từ bên ngoài mở ra một con đường, mọi người vây quanh, một người đàn ông trung niên mang hai sao trên vai bước nhanh về phía nghĩa trang.
“Một vị trung tướng! Đây là một vị trung tướng!”
Sắc mặt mọi người Diệp gia đại biến.
Ánh mắt của mọi người nhìn theo vị này trung tướng đi đến trước nghĩa trang.
Chỉ thấy vị trung tướng đi tới trước mặt Diệp Quân Lâm, cúi chào nói: “Vương Uyên Tổng tư lệnh tô quân đoàn số 1 quân khu Tô Hàng báo cáo thủ trưởng! Quân đoàn số 1 hoàn tất tập kết! Xin thủ trưởng ra chỉ thị!”
Thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Chắn động không nói nên lời!
Đây chính là một trung tướng thống lĩnh mười vạn trong quân đội, lại gọi Diệp Quân Lâm là thủ trưởng?
Hắn hắn hắn hắn có thân phận gì???
Trời ạI Không thể nào tưởng tượng đượ!
c Lúc này đối với mọi người Diệp gia đây chính là cú sốc cực lớn, không thể nào tưởng tượng được lại có chuyện này!
Lại càng không thể chấp nhận được này!
Diệp Nam Huy triệt để nhắm mắt lại.
Động thái này của Trung tướng Vương Uyên, như một nhát búa nện vào lòng hắn ta.
Diệp Quân Lâm chính là vị ấy!
“Tốt! Bắn pháo!”
Diệp Quân Lâm hạ lệnh.
Vương Uyên vung tay lên, lúc đó cùng lúc mười khẩu đại bác bắn đạn.
“Oanhl”
“OanhI”
“Oanh!”
Từng phát đại bác bắn ra, kinh thiên động địa, như sắm sét rít gào.
“Lục Vân Đình tiên sinh lên đường bình an!!I”
Sau một khắc, mười vạn chiến sĩ đồng thanh hét lên.
Âm thanh mười vạn chiến sĩ hội tụ một chỗ, như là tiếng sắm ầm ầm, cảnh tượng vĩ đại, lay động đất trời.
Vợ chồng Lục Học Văn lại khóc lần nữa.
Diệp Quân Lâm dùng nghỉ lễ cao nhất đưa tiễn Lục Vân Đình!
Diệp Quân Lâm mặt hướng về phần mộ Lục Vân Đình, anh kích động nói: “Huynh đệ, đây là tang lễ muộn cho cậu!”
Sau khi làm xong mọi thứ.
Diệp Quân Lâm chậm rãi xoay người lại.
Lúc này, năm người Thanh Long đã thay quân phục, trên vai mỗi người đều có một sao.
Ngũ đại thiếu tướng!
Đáng sợ hơn là tay Thanh Long nâng một bộ quân trang, đi tới trước mắt Diệp Quân Lâm.
Thiếu tướng Chu Tước hỗ trợ Diệp Quân Lâm cởi tây trang đen, vì anh mà thay một bộ quân trang!
Sau khi đã sửa soạn xong.
Vương Uyên và các binh lính đều kinh ngạc, cuồng nhiệt sùng bái nhìn Diệp Quân Lâm.
Trước mắt bọn họ chính là quân hồn bắt diệt!
Là thần tượng của bọn hắn, là truyền kỳ của hoa Hạ– Côn Luân tướng quân!
Trên vai Diệp Quân Lâm có đủ năm ngôi sao!
Trong lịch sử Hoa Hạ chỉ có một vị thượng tướng duy nhất có năm saollI Thấy cảnh tượng kia, Diệp Nam Huy đã ngắt đi thôi.
Thời khắc này Diệp Quân Lâm khí thế ngút trời, không thể địch nỗi!
Anh nhìn về phía Diệp gia lạnh lùng nói: “Còn nhớ rõ ngày hôm đó các người ra mắt thị trường sao? Côn Luân tướng quân muốn đi dự tiệc tối hôm đó! Hoàn toàn đúng không sail”
“Bởi vì tôi chính là Côn Luân tướng quân!!!”