Tiêu Quốc Phổ choáng đầu một lúc.
Viên Phù Đồ hắn có ý!
Hắn đang ép ông phải gọi cho Diệp Quân Lâm.
Nếu chuyện này không được giải quyết, Viên Phù Đồ sẽ không rời đi.
“Hửm? Các người có phản đối việc Viên thiếu sống ở đây không?”
Kim Cương âm trầm hỏi.
Người nhà họ Tiêu nào dám ý kiến?
“Viên thiếu chịu ở lại Tiêu gia chính là diễm phúc của Tiêu gia!”
Tiêu Quốc Phỏ đáp lại.
Cuối cùng, Viên Phù Đồ vẫn quyết định ở lại Tiêu gia.
Tin tức này cũng nhanh chóng bị truyền ra ngoài.
Tô Hàng biết tin con nuôi của vị kia cùng với ba vị trong Tứ Đại Chiến Tướng đã đến đây.
Những người này mạnh hơn lão nhị Lý Gia hàng chục lần.
Toàn bộ người dân ở Tô Hàng đều hoảng sợ.
Đây là không muốn cho người Giang Nam bọn họ có đường sống mà.
Những người ẩn dật ba mươi năm dường như có người đã biến mắt, cũng có người xuống núi rồi.
Mắấu chốt là Viên Phù Đồ quá bá đạo.
Chưa bàn đến chuyện hắn chạy đến Tô Hàng ra tay giết người của Tô gia rồi làm nhục phụ nữ nhà họ.
Hắn còn đòi ở lại Tiêu gia!
Tiêu Quốc Phổ lấy lễ tiếp đón Viên Phù Đồ và thỏa mãn mọi yêu cầu của họ!
Ngay cả phụ nữ ông còn cam lòng trao thì còn gì không nỡ bở?
Chỉ cần bảo vệ Tiêu gia là được!
Ông biết rằng một khi ba tên sát nhân kia nổi giận thì người nhà Tiêu gia khó mà bảo toàn mạng sống.
Vào buổi tối, có khoảng 7, 8 người đến chào hỏi Viên Phù Đồ.
Viên Phù Đồ mặc áo choàng tắm, tay đong đưa ly rượu vang.
“Mấy năm nay ta bị cha nuôi chèn ép quá nhiều rồi! Cuộc sống bây giờ mới thật sự đúng nghĩa chứ! Ta nghĩ mình nên ở lại Tô Hàng lâu hơn một chút.”
Viên Phù Đồ cười nói.
Đến Tô Hàng, hắn muốn làm gì thì làm.
Muốn cái gì, muốn làm gì cũng được!
“Gần đây có hai bộ phim điện ảnh rất nỏi tiếng, đi đâu cũng có thể nhìn thấy. Nữ chính đóng phim này nhìn không tệ! Tôi nghe nói cô ta là lính mới.”
Viên Phù Đồ tỏ ra hứng thú.