Lâm Uyễn Oánh cười tiếp lời.
“Diệp Quân Lâm, có thể anh không biết chuyện này. Sau khi ngài Lục Nam Hiên tiếp quản công ty, tiền lương và phúc lợi của nhân viên đã được cải thiện rất nhiều! Tôi, phó chủ tịch, cũng đã được tăng đến ba mươi phần trăm! Anh có thể đếm được đó là bao nhiêu tiền không hả!”
“Đúng thật là, nhìn anh như vậy, trước kia có thể bỏ ra đến mức đó sao?”
Mọi người đều dùng ánh mắt chế giễu nhìn Diệp Quân Lâm.
Diệp Quân Lâm bắt đắc dĩ nở nụ cười.
Phúc lợi được tăng lên, lẽ nào anh lại không biết?
Được rồi, chẳng phải chuyện này là do chính tay anh sắp xếp hay sao?
Lâm Uyễn Oánh mạnh dạn nâng cằm Diệp Quân Lâm, nở nụ cười.
“Chủ tịch Diệp, tôi dù sao cũng không sợ xấu hồ. Khi còn là thư ký của anh, tôi đã tỏ tình nhưng lại bị anh từ chối. Hiện tại, anh đã hối hận chưa? Hay anh vẫn nghĩ rằng Lý Tử Nhiễm tốt hơn tôi?”
Diệp Quân Lâm mỉm cười.
“Đương nhiên là cô ấy tốt hơn cô rồi. Sao cô lại có thể sánh được với cô ấy chứ?”
Lâm Uyễn Oánh bật cười.
“Diệp Quân Lâm, anh nâng niu yêu chiều cô ấy như bảo vật trong tay. Nhưng cuối cùng chẳng phải tới công ty Lý Tử Nhiễm cũng phải phá sản hay sao?”
“Nhưng cô ấy đã nhận được khoản đầu tư phù hợp rồi.”
Diệp Quân Lâm tin tưởng vào khả năng của Lý Tử Nhiễm.
Anh biết, cô chỉ thiếu cơ hội mà thôi.
Và hiện tại, thứ anh đang trao cho cô chính là cơ hội.
“Hahahaha…”
Khi nói đến đầu tư, mọi người đều cười như thể nghe chuyện đùa.
“Diệp Quân Lâm, anh làm chúng tôi cười chết mắt! Anh không biết Lý Tử Nhiễm đang đầu tư vào công ty nào sao?”
“Là tập đoàn Quân Lâm của chúng tôi đấy!”
“Mặc dù khoản đầu tư đã được hoàn tất bởi ngài Lục nhưng để hoàn tất thủ tục thì buộc phải thông qua hơn một nửa nhóm người trong chúng tôi! Ví dụ, phó chủ tịch Lâm phải kí và khoản đầu tư cuối cùng sẽ do phòng tài vụ của ông Ngụy định đoạt!
Hiện tại khoản đầu tư tiếp theo còn chưa đến, một khi đến, chính là đặt trong tai phó chủ tịch Lâm và ông Ngụy đấy!”
Mọi người đều vui sướng nở nụ cười.
Lâm Uyễn Oánh khẽ điểm vào mũi Diệp Quân Lâm.
“Tôi sẽ thành thật về điều này với anh, Diệp Quân Lâm. Khoản đầu tư của Lý Tử Nhiễm, chúng tôi hoàn toàn có quyền lên tiếng. Chúng tôi có thể rút vốn lại bất kì lúc nào hoặc tiền sẽ không bao giờ có! Trong một số trường hợp, chỉ cần tôi sử dụng chút thủ đoạn, Lý Tử Nhiễm chẳng những sẽ không rút được tiền mà còn phải bồi thường nữa!”
Vương Thiên Phàm võ vai Diệp Quân Lâm.
“Này, anh nghe rõ chưa hả? Vẫn còn kiêu ngạo à? Số phận của anh và Lý Tử Nhiễm đều nằm trong tay chúng tôi đấy!”
“Vậy nên Diệp Quân Lâm à, đêm nay cậu phải ngoan ngoãn nghe lời chúng tôi đấy. Bằng không thì cậu và cả Lý Tử Nhiễm đều không có chốn dung thân ở Tô Hàng đầu.”
Tống Ngọc Lương thái độ đầy càn rỡ.
“Các người đang uy hiếp tôi đấy à?”
Diệp Quân Lâm thật sự cảm thấy vô cùng buồn cười.
Vốn dĩ ngày mai anh muốn lần lượt tìm ra những kẻ phản bội này, nhưng không ngờ hôm nay tất cả đều tự dâng mình tới trước cửa.
“Đương nhiên! Chỉ cần tôi nói một tiếng, lập tức rút vốn! Lý Tử Nhiễm sẽ bị đưa vào danh sách đen, không ai dám đầu tư, hơn nữa công ty chỉ có thể phá sản!”
Đầu Tư, Chúng Tôi Nói Thì Mới Tính Lâm Uyễn Oánh đổi với việc này trả lời cực kì độc đoán.
“Vậy tôi phải làm sao, cô mới bỏ qua cho Tử Nhiễm?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
Lâm Uyển Oánh từng bước tiến tới chỗ đựng rượu champagne, mỉm cười.
“Rất đơn giản, chỉ cần anh nghe lời chúng tôi, chúng tôi sẽ bỏ qua cho Lý Tử Nhiễm.”
Vừa dứt lời, Lâm Uyễển Oánh đã tháo nút gỗ của chai champagne.
“Phụt!”
Nút chai mở ra, cô lập tức quay miệng chai về phía Diệp Quân Lâm.
SXỈLXP XỈ Rượu champagne lập tức phun đầy mặt Diệp Quân Lâm.
Những người khác ngay lập tức liền làm theo.
“Phụt!”
“Phụt!”
“Phụt!”
Sau khi bắn nút chai văng ra ngoài, mọi người lắc mạnh rượu champagne để chát lỏng phun đầy người Diệp Quân Lâm.
Hàng chục chai champage cùng lúc phun như mưa, trút xuống người Diệp Quân Lâm, khiến cả người anh ướt đẫm.
Cuối cùng thì anh cũng biết champagne trên xe dùng để làm gì rồi.
Là dùng để sỉ nhục anh!
“Hahaha…”
XI XIX Tiếng cười nói rộn rã của đám người hòa lẫn với tiếng rượu phun ra từ chai champagne…