Mọi người đều nghỉ hoặc nhìn Diệp Quân Lâm: “Cái gì? Vấn đề tiền bạc anh sẽ giải quyết? Anh vừa ra tù, anh làm sao có tiền?”
“Anh… anh sẽ nghĩ cách.”
Trên người Diệp Quân Lâm có một tấm thẻ, chính anh cũng không biết có bao nhiêu tiền.
“Anh không cần miễn cưỡng, đừng làm chuyện gì quá giới hạn!
Thật sự không được, chúng ta sẽ từ bỏ.”
Lý Tử Nhiễm lo lắng nhìn Diệp Quân Lâm.
Lo sợ anh sẽ làm ra những chuyện cực đoan.
“Yên tâm đi, chuyện này giao cho anh giải quyết.”
Diệp Quân Lâm nắm lấy tay cô.
Ngày hôm sau.
Diệp Quân Lâm một mình ra ngoài.
Vừa đến ngã tư, một chiếc Maybach đã đậu bên cạnh.
Thanh Long thiếu tướng từ trên xe đi xuống, nghênh đón Diệp Quân Lâm lên xe.
“Gần đây Diệp gia thế nào rồi? Có ai đến xin lỗi không?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
Thanh Long thiếu tướng lắc đầu: “Không có ai trong gia đình Diệp tướng quân hồi cải.”
Một tia lạnh lùng lóe lên trong mắt Diệp Quân Lâm: “Phải tạo ra một chút áp lực rồi.”
Sau khi đến ngân hàng, Diệp Quân Lâm một lần rút ra 500 vạn tiền mặt.
Điều này khiến cho nhân viên ngân hàng khiếp sợ.
Đặc biệt là người đàn ông đứng cạnh Diệp Quân Lâm, một thân quân trang, trên vai mang một ngôi sao.
Là một thiếu tướng!
Tổng giám đốc của Trụ sở chính ngân hàng Tô Hàng – Lưu Hoằng Nghị đã đến tận nơi để phục vụ.
Sau cùng, ông và một người phụ nữ cao ráo có gương mặt khả ái tên Thẫm Họa Mặc giúp mang tiền đến lối VỊP ra ngoài.
Thảm Họa Mặc không khỏi nhiều lần liếc nhìn Diệp Lâm Quân, cảm thấy có chút quen thuộc.
“Thân phận vị này quá dọa người rồi, ngay cả chủ tịch của chúng ta cũng bị dọa đến thiếu chút nữa đã chạy tới.”
Sau khi hai người đi, Lưu Hoằng Nghị liền thở ra một hơi.
Thảm Họa Mặc bối rồi hỏi: “Giám đốc Lưu, vị này có thân phận gì vậy? Vị mặc quân phục bên cạnh hẳn là quan chức rất lớn đi?”
Lưu Hoằng Nghị thì thầm: “Đó là một vị thiếu tướng thực sự!
Một người để thiếu tướng làm tùy tùng cô nghĩ xem…”
Thảm Họa Mặc hít một ngụm khí.
“Vì vậy, mọi chuyện ngày hôm nay ai cũng không được nói ra, toàn bộ giữ bí mật.”
Thẩm Họa Mặc gật đầu: “Điều này tôi hiểu!”
“Bất luận ai hỏi đến chỉ cần nói rằng đã cho vay rồi, cô hãy lập một phần phiếu cho vay gì đó đi.”
“Đã rõi”
Buổi tối, thời điểm Diệp Quân Lâm mang năm rương tiền về nhà, ba người Lý Văn Uyên đều trợn tròn mắt.
Họ đếm đi đếm lại ba lần, xác định là 500 vạn.
“Anh… lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Sẽ không phải là đi vay nặng lãi chứ?”
Lý Tử Nhiễm kinh hãi.
“Cái gì mà vay nặng lãi! Mọi người không cần lo lắng! Dù sao thì cũng lấy được tiền rồi nhanh đi giải quyết chuyện khẩn cấp đi”
Diệp Quân Lâm nói.
“Đúng vậy, giải quyết vấn đề trước rồi nói sau!”
Lý Văn Uyên cũng nói.
Lý Tử Nhiễm nghỉ hoặc hỏi: “Nhưng 280 vạn là đủ rồi! Anh lấy 500 vạn để làm gì?”
“Đến lúc đó em sẽ biết.”
Biết tin tiền sắp được trả lại, Lý Văn Hải tự mình đến lấy tiền.
“Động tác lần này của lão Tam thật là nhanh chóng, các người đập nồi bán sắt(*) gom được 280 vạn rồi? Thật sự làm khó các người rồi, tôi còn nghĩ không thể trả lại chứ.”
() quyết hoàn thành bắt chấp tốn kém.
Lý Văn Hải châm chọc khiêu khích.
Lý Văn Uyên trừng mắt nhìn hắn một cái: “Cái này không cần anh hai quan tâm! Dù sao tôi cũng đã gom đủ 280 vạn, có thể trả lại là được!”
Nhưng Lý Văn Hải lại quay lại, cười khẩy nói: “Ai nói là 280 vạn? Nhiều ngày như vậy không cần phải tính lãi sao? Giấy nợ ở đây, nếu tính cả lãi mà nói, đại khái là 500 vạn, tóm lại các người đưa 500 vạn là được.”
“Cái gì? 500 vạn? Khi nào lại thành 500 vạn rồi? Cho vay nặng lãi cũng không cao như vậy!”
Lý Văn Uyên và Lý Tử Nhiễm đều há hốc miệng.
Triệu Nhã Lan nói: “Lúc ban đầu cha đã đồng ý cho chúng tôi vay không điều kiện! Thế nào bây giờ lại có lãi?”
“Em dâu à, em thật ngây thơ! Cha cho vay tiền là muốn giúp đỡ các người, nhưng mọi người đều là người kinh doanh, đừng lấy tình thân ra đây. Các người tự mình xem giấy nợ đi, tôi còn có cách gì?”
Lý Tử Nhiễm và Lý Văn Uyên cầm giấy nợ tính qua, đúng thật là có lãi.
Cuối cùng bọn họ cũng biết nguyên nhân Diệp Quân Lâm cầm về 500 vạn.
Nhưng giấy nợ này rõ ràng đã bị sửa qua.
Thật nhẫn tâm!
Ông nội lại đối với cô như vậy?
Còn không bằng một người ngoài!
Nước mắt của Lý Tử Nhiễm rơi xuống.
Lý Văn Uyên cũng rất khó chịu.
Kia chính là cha ruột.
Vậy mà lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy tính toán ông!
“Thế nào? Không chấp nhận? Không chấp nhận cũng đượ!
cTôi sẽ kiện các người!”
Lý Văn Hải chế nhạo.
“Chấp nhận! Sao lại không chấp nhận! Không phải là 500 vạn sao? Lấy đi!”
Lúc này, Diệp Lâm Quân đem năm rương tiền bày ra trước mặt mấy người Lý Văn Hải.
Mấy người Lý Văn Hải kiểm tra xong, đều sợ ngay người.
Tiền đều là thật, hơn nữa còn không ít.
Vừa vặn 500 vạn.
Diệp Quân Lâm còn quay lại video, ghi lại cảnh xé giấy nợ.
“Ở đâu cậu có 500 vạn?”
Lý Văn Hải bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
“Không cần ông quản, nhanh đi đi.”
Diệp Quân Lâm đem toàn bộ những người này đuổi ra ngoài.
Trong nhà tổ Lý gia.
, Mọi người nhìn 500 vạn trên bàn đều trợn tròn mắt.
“Tiền này rốt cuộc thế nào mà có? Lẽ nào một nhà Lý Tử Nhiễm vì không để chúng ta đụng vào dự án 1 tỷ mà không quản táng gia bại sản gom 500 vạn?”
Tất cả mọi người đều rất kinh ngạc.
Lúc này Lý Văn Phi đến.
“Cha, con đã điều tra ra rồi, 500 vạn này là Diệp Quân Lâm mang về! Hình như cậu ta có một số bất động sản bí mật, có thể được đem đi thế chấp.”
Lý Văn Phi nói.
Lý Thiên Hạo nghiêm túc hỏi: “Chuyện này chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn! Người phụ trách giải quyết việc này là Thẩm Họa Mặc tiểu thư, quản lý cấp cao của Trụ sở chính Ngân hàng Tô Hàng, chính miệng cô ta thừa nhận một người tên Diệp Quân Lâm đã đến vay tiền. Con đã phải dùng 10 vạn để có được một phần phiếu cho vay!”
Lý Thiên Hạo cầm lấy chứng từ, xác định không sai.
“Haha, vay tiền sao? Để ta xem nó làm sao trả?”
“Khó khăn lớn nhát là làm thế nào để khai phá dự án? Cuối cùng thì cũng phải đến cầu chúng ta!”
Giải quyết xong một việc lớn như vậy.
Lý Tử Nhiễm vẫn cảm thấy không chân thật.
Họ vừa nhận được tin từ Lý gia, hóa ra toàn bộ số tiền này là do Diệp Quân Lâm vay.
Lý Tử Nhiễm rất cảm động.
Vẫn cứ nghĩ đến việc đem tiền trả lại.
“Chúng ta nên nhanh chóng lôi kéo đầu tư, phát động dự án!”
“Nhưng đây là một vấn đề lớn, để khai phá dự án này, cần phải có một khoản đầu tư rất lớn đi.”
Dựa theo dự toán của Lý Tử Nhiễm ban đầu cần có 3 ngàn vạn tiền vốn phát động, sau đó vẫn cần có ít nhất là hơn 7 ngàn vạn.
Lý Văn Uyên cũng nói rằng quá khó rồi.
“Anh có chủ ý nào không?”
Lý Tử Nhiễm nhìn Diệp Quân Lâm hỏi.
Diệp Quân Lâm mỉm cười: “Chúng ta phải đi tìm công ty lớn vậy? Hãy thử từng cái một! Dự án này là một miếng mồi ngon, khẳng định sẽ có công ty đồng ý!”
Lý Tử Nhiễm gật đầu: “Em biết điều này, nhưng em sợ một số công ty tuy rằng đồng ý, nhưng lợi nhuận họ muốn quá nhiều!
Bọn họ khẳng định sẽ có những điều khoản ngang ngược!”
“Hay cứ thử một lần? Lỡ như có người trực tiếp bỏ vốn đầu tư mà không cần lợi ích thì sao?”
Diệp Quân Lâm tươi cười sáng lạn.
“Sao có thể như thế được?”
Lý Tử Nhiễm vô cùng nghi ngờ.