“Đúng thế! Tên súc sinh đó có gì tốt? Xứng đáng để cháu làm như vậy không?”
Mọi người lạnh lùng nói.
Lý Thiên Hạo cau mày hỏi: “Vừa rồi cháu nói chỉ có ông mới có thể cứu cậu ta? Ý của cháu là gì?”
“Thưa ông bởi vì người bắt anh ấy đi là người nhà họ Lý ở’ tỉnh thành? Hình như người anh ấy đắc tội gọi là Lý Nhị gia gì đấy!”
Lý Tử Nhiễm nói sự thật.
“Cái gì? Nhà họ Lý ở tỉnh thành? Lý Nhị gia?”
Lý Thiên Hạo sợ đến mức gần như không thể đứng vững.
“Ông nội, nhà họ Lý ở tỉnh thành có vấn đề gì sao?”
Lý Tùng Khuê tò mò hỏi.
“Các người không biết, nhà họ Lý ở tỉnh thành vẫn có chút huyết thống với nhà chúng ta, người ta là gia tộc lớn ở tỉnh thành. Nói như thế này, cắp bậc hào môn nhà họ Tiêu ở Tô Hàng chúng ta không đủ để đứng trước mặt nhà họ Lý ở tỉnh thành! Cho nên chúng ta thậm chí còn không có đủ tư cách để nhận người thân!”
“Về phần Lý Nhị gia này còn đáng sợ hơn, có danh hiệu là Diêm Vương, chính là một vị đao phủ! Những kẻ đắc tội ông ta chỉ có một con đường chết!”
Sau khi nghe những gì Lý Thiên Hạo nói, Lý Tử Nhiễm đã toát mồ hôi lạnh.
Diệp Quân Lâm chọc tới một sự tồn tại đáng sợ như vậy?
Điều này còn kinh khủng hơn Phòng thương mại Tô Hàng!
Phải làm sao đây?
“Ông nội, nếu ông đã biết nhà họ Lý ở tỉnh thành thì chắc chắn ông có cách, ông hãy cứu Quân Lâm đi!”
Lý Tử Nhiễm lập tức nói.
Lý Thiên Hạo lắc đầu: “Không thể! Ông ở trước mặt nhà họ Lý ở tỉnh thành chỉ là cái rắm! Không hề có một chút tư: cách nói chuyện nào!”
“Ông nội, cầu xin ông! Cháu không muốn Quân Lâm xảy ra chuyện! Cầu xin ông…”
Lý Tử Nhiễm ôm chân Lý Thiên Hạo van xin, nước mắt đã sớm chảy hết.
“Khó, quá khó! Có lẽ ngay cả nhà họ Lý chúng ta cũng sẽ bị bắt!”
Lý Thiên Hạo lắc đầu.
“Ông nội, ông giúp cháu một lần đi! Cho dù thử như thế nào cũng được!”
Lý Tử Nhiễm thật sự không có cách nào.
Lý Thiên Hạo vẫn thờ ơ.
“Ông nội, ông thử đi! Bất cứ điều kiện nào cháu cũng đồng Ý!
Lý Tử Nhiễm đã khóc thành nước.
Nghe vậy, hai mắt Lý Thiên Hạo sáng lên: “Được, đây là cháu nói, điều kiện nào cháu cũng đồng ý với ông?”
Lý Tử Nhiễm gật đầu: “Vâng, đúng vậy. Ông nội, chỉ cần ông cứu được Quân Lâm, cháu bảo đảm điều kiện nào cháu cũng đồng ý hết!”
“Được, vậy ông sẽ thử xem! Nếu cứu được Diệp Quân Lâm, đến lúc đó cháu chuyển toàn bộ công ty cho ông, cháu tự động rút lui!”
Lý Thiên Hạo nói.
Lý Tử Nhiễm lại cảm thấy tâm lạnh.
Đã đến lúc như vậy rồi.
Ông nội vẫn muốn làm sao để tính kế mình.
“Được, cháu đồng ý!”
Vì cứu Diệp Quân Lâm, cô sẽ trả bất cứ giá nào.
“Hứa còn chưa đủ, phải ký thoả thuận?”
Lý Thiên Hạo nói.
Lý Văn Hải lập tức in ra một bản thoả thuận.
Lý Tử Nhiễm xem xong rồi ký lên.
Người nhà họ Lý đều rất vui vẻ.
Giờ đây, tắt cả các sản nghiệp của Lý Tử Nhiễm đều thuộc về họ.
Bọn họ đã đợi ngày này lâu lắm rồi.
Bọn họ rất tin tưởng Lý Thiên Hạo.
Nếu ông ta dám đồng ý, thì chắc chắn sẽ làm được.
Lý Thiên Hạo đã chắc chắn điều này.
Hơn 10 năm trước ông ta đã từng đến tỉnh thành dự cuộc họp thường niên của nhà họ Lý, khi đó nhà họ Lý ở tỉnh thành đã hứa sẽ cho mọi chỉ nhánh của nhà họ Lý một cơ hội.
Nhà họ Lý ở tỉnh thành có thể giúp một việc.
Lý Thiên Hạo tích góp hứa hẹn này đã 10 năm.
Chỉ muốn sử dụng nó vào thời điểm quan trọng nhát.
Bây giờ cơ hội đã đến.
Xét cho cùng, sản nghiệp của Lý Tử Nhiễm gần 1 tỷ nhân dân tệ.
“Ừ, ông sẽ gọi điện thử!”
Lý Thiên Hạo bám số của nhà họ Lý ở tỉnh thành.
“Alo, chào bác, tôi là Thiên Hạo đến từ Tô Hàng, vâng, tôi muốn nhờ bác một chuyện… là cơ hội trong cuộc họp thường niên, tôi muốn thực hiện nó!”