Lý Văn Uyên tức đến mức thở phì phò không ngót, Triệu Nhã Lan cũng rất bức bối.
Vốn bởi vì chuyện của Tần Bắc Sơn, văn kiện tuyên bố bà ta làm trưởng khoa cũng đã được phê duyệt xong rồi.
Nhưng bởi vì chuyện này mà cứ bị kéo dài.
Nếu như việc này mà lớn hơn nữa, thì đoán chừng trưởng khoa cũng sẽ bị đổi người.
Thậm chí bây giờ bà ta còn không thể đến nơi làm việc.
Lý Tử Nhiễm nhanh chóng gọi điện cho Phương Tử Tình, muốn xin một chút ý kiến của cô ta về việc này.
“Mình sẽ thử gọi điện trao đổi với cô phóng viên Vương Mỹ Kỳ đó thử xem, nếu như cô ta chủ động làm rõ mọi chuyện thì chuyện này mới có thể kết thúc được!”
Phương Tử Tình bấm số điện thoại của Vương Mỹ Kỳ.
“Ò, là Giám đốc Phương đấy à? Cô có việc gì không?”
Phương Tử Tình nói thẳng: “Phóng viên Vương, tôi mong cô có thể dừng lại ngay hành động của mình. Đừng làm khó Diệp Quân Lâm hơn nữa, bây giờ anh ấy đã đủ thảm rồi!”
Vương Mỹ Kỳ khinh miệt cười khẩy: *Thê thảm ư? Lúc mà anh ta hủy hoại người khác có bao giờ anh ta nghĩ mình thảm giống vậy không?”
“Giám đốc Phương, tôi bảo chứ, cô nhúng tay vào chuyện này làm gì thế? Tôi đang giúp cô loại bỏ một khối ung nhọt đói”
Phương Tử Tình bát đắc dĩ nói: “Về công, đúng là cô đã thực sự vì tập đoàn Vân Đình làm một chuyện tốt, tôi thật sự nên cảm ơn cô. Nhưng về tư mà nói, Diệp Quân Lâm chính là chồng của bạn thân tôi, chuyện này tôi muốn thương lượng, rốt cuộc cô muồn điều kiện gì đây?”
Vương Mỹ Kỳ đưa ra điều kiện đàm phán: “Muốn tôi dừng tay cũng không phải không được! Điều kiện à, đơn giản lắm! Ngày mai cô sắp xếp để tôi có thể lấy tin về Lục Nam Hiên và ông chủ sau màn của tập đoàn Vân Đình. Chỉ cần cô sắp xếp ổn thỏa, tôi sẽ lập tức xóa bỏ hết thảy, bảo đảm sẽ không làm khó dễ gì Diệp Quân Lâm nữa!”
“Được, tôi sẽ thử xeml”
Phương Tử Tình nói rồi cúp máy.
Nghĩ ngợi một hồi mới gọi cho Lục Nam Hiên.
“Tổng giám đốc Lục, anh xem, tôi có chuyện này…”
Kỳ Lân bên kia đầu dây nghe thế bèn đáp: “Giám đốc cứ bảo cô ấy ngày mai đến công ty, sau đó mới bàn bạc tiếp!”
Trong mắt Phương Tử Tình thì xem ra Lục Nam Hiên đã đồng ý chuyện phỏng vấn này rồi.
Cô gần như gọi lại ngay lập tức cho Phương Tử Tình.
Phương Tử Tình bảo đảm: Ngày mai sau khi bên Lục Nam Hiên phỏng vấn xong thì Vương Mỹ Kỳ sẽ lập tức xóa bỏ toàn bộ những chuyện bất lợi với Diệp Quân Lâm những ngày qua.
“Tử Tình, lần này thực sự phải cảm ơn con, người phải cảm ơn con nhiều nhất là Diệp Quân Lâm đấy! Con cứu nó một mạng rồi!”
Lý Văn Uyên bảo.
Ông ta cũng muốn Diệp Quân Lâm phải quỳ xuống cảm ơn Phương Tử Tình mới được.
Ngày hôm sau.
Từ sớm, Phương Tử Tình đã đi đến công ty, mới phát hiện Lục Nam Hiên đã đến từ lúc nào.
*Ơ? Tổng Giám đốc Lục, sép lớn cũng đến luôn ạ?”
Phương Tử Tình ngó nghiêng dáo dác, trên mặt còn tỏ vẻ thẹn thùng.
Dù sao cô ta cũng có dịp gặp được người tình trong mộng đó mà.
Trước đây, Phương Tử Tình lúc nào cũng chỉ trang điểm nhợt nhạt, thậm chí có khi còn chẳng hề trang điểm.
Vậy mà hôm nay lại tốn đến hai giờ đề trang điểm.
“Cô không cần phải gấp, ông chủ biết chuyện hết rồi. Chờ lát nữa là gặp!”
Kỳ Lân cười đáp.
Đến chín giờ, Vương Mỹ Kỳ dẫn theo một đoàn người đến tập đoàn Vân Đình.
cũng rát chú trọng việc ăn vận.
Mục đích của ả ta cũng đơn giản thôi, phải nắm được Lục Nam Hiên và ông chủ thần bí kia trong lòng bàn tay mình.
Không tiếc bất cứ giá nào!
Phương Tử Tình đích thân dẫn Vương Mỹ Kỳ vào phòng làm việc của Kỳ Lân.
“Phóng viên Vương, giới thiệu với cô, đây chính là Tổng Giám đốc Lục, Lục Nam Hiên!”
Phương Tử Tình giới thiệu.
Ngay khi vừa nhìn thấy Kỳ Lân, Vương Mỹ Kỳ đã trợn trỏn mắt.
Trẻ đến như vậy?
Còn đẹp trai đến thế nữa?
Chắc chắn đây chính là người đàn ông đẹp trai nhất mà ả ta từng gặp trong đời!
“Tổng Giám đốc Lục, xin chào ngài. Tôi là phóng viên của đài truyền hình, Vương Mỹ Kỳ, rất vui khi ngày hôm nay có thể phỏng vấn ngài!”
Vương Mỹ Kỳ lập tức tiến đến, vươn bàn tay trắng nõn nhỏ xinh, còn đánh một ánh mắt quyền rũ với Kỳ Lân.
“Cút! Cô có tư cách gì mà phỏng vần tôi?”
Bất cứ ai cũng không ngờ đến, rằng Kỳ Lân lại đột ngột hét lên như vậy.