Hoàn toàn không có chuyện này.
Lời đôn đại truyền khắp phô.
Nhưng có một chuyện là thật!
Viên Sơn Hà đã mắt rồi.
Giới xã hội đen của tỉnh Giang Nam đều trở nên sạch sẽ, trong một đêm đã bị thanh trừ sạch.
Chuyện mà làm mấy chục năm không xong, trong một đêm lại làm xong.
Vô số người vỗ tay khen hay!
Nói cho cùng thì bọn người Viên Sơn Hà, giống như châu chấu hút máu, từng giết hại rất nhiều người.
Diệp Quân Lâm cho người điều tra tài sản của bè phái theo Viên Sơn Hà, thế mà có tận hàng trăm tỷ.
Người dân sôi nồi vỗ tay tán thưởng.
Việc tốt làm lợi cho người dân như thế này có thể làm tăng sự gắn kết của một thành phó.
Hiện tại, tôn chỉ của tập đoàn Vân Đình cũng là như thế— Xây dựng phát triển Tô Hàng, tiền đều tiêu vào cho người dân.
Chu Ngọc Hằng hỏi Diệp Quân Lâm, có muốn đi tỉnh thành, phát triển cả tỉnh Giang Nam không.
Diệp Quân Lâm từ chối.
Anh vẫn muốn ở bên cạnh Lý Tử Nhiễm.
Anh từng nói, anh muốn cho bà xã một tương lai.
Nếu Lý Tử Nhiễm muốn đi tới các tỉnh thành thì anh mới đi.
Sau khi trả qua trận này.
Các xí nghiệp gia tộc của tỉnh lị và thành phó đều im lặng.
Biết Tô Hàng là cắm địa, không ai dám tự tiện xông vào.
Muốn tới, cũng phải là Tô Hàng phát triển thứ nhát, lợi nhuận là thứ hai.
Tình hình Tô Hàng phát triển mạnh hơn!
Một ngày này.
Thanh Long tìm đến Diệp Quân Lâm.
“Tướng quân còn nhớ số tài sản hàng trăm tỷ của phe cánh Viên Sơn Hà không?”
Thanh Long hỏi.
“Tôi biết, sao thế, có người tham ô à?”
Diệp Quân Lâm nhíu mày.
Thanh Long lắc đầu: “So với tham ô còn nghiêm trọng hơn! Có người đã bí mật thu mua công ty xí nghiệp của phe phái Viên Sơn Hà, bây giờ hơn tám mươi tỷ chuẩn bị đầu tư vào từ thiện, công ích, không cánh mà bay!”
“Cái gì? Lại còn có cả chuyện này sao? Có người lặng lẽ chuyển tiền đi hả?”
Diệp Quân Lâm ngạc nhiên tới nỗi suýt thì nhảy dựng lên.
Anh đã đặc biệt lập một khoản tiền, thế mà lại xảy ra chuyện này?
“Đã điều tra ra chưa?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
“Đại khái thì rõ rồi, đó là một công ty nước ngoài hàng đầu ở tỉnh Giang Nam, tập đoàn Tam Hưng tới từ Hàn Quốc!