“Họ Triệu của tôi thật lớn mạnh rồi.” Những bậc cha chú của Triệu Viễn vui mừng đến phát khóc.
Triệu Thanh Phong, Triệu Đại Phi cùng với những người anh em họ có quan hệ thân thiết với Triệu Viễn lúc này đều thực sự rất phần khích.
Mọi người có mặt để vô cùng vui mừng, bầu không khí trở nên rất náo nhiệt.
Vì đây là đánh giá của đại tá Viêm Hoàng thiết lữ. Rất có uy quyền.
Lão phu nhân càng ngày càng kiêu ngạo, bỗng chốc đã quên mắt chuyện Diệp Quân Lâm tặng rượu và thuốc lá.
Vì vậy Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan lại tỏ ra khó chịu.
Họ vốn là nhân vật chính, lão phu nhân còn rất yêu quý họ. Vậy mà vị trí này, họ còn ngồi chưa ấm chỗ đã phải nhường cho người khác.
Lữ đoàn trưởng đặc công Đinh Chí Viễn cười nói: “Tôi đã nghe đến tên Triệu Viễn từ lâu, cậu ấy sẽ trỏ thành đội phó đội cảnh sát đặc nhiệm khi chưa đầy 30 tuổi! Tương lai chắc chắn sẽ vô cùng sáng lạn.”
Triệu Viễn nghe vậy liền vô cùng vui sướng. Dù mắc sai lầm, nhưng anh đã được đại tá Long Dã và Đỉnh Chí Viễn công nhận.
“Đại tá Long Dã, Đại tá Đinh Chí Viễn, ba vị sĩ quan, xin mời vào!” Triệu Kiến Quốc và Ngô Mộc Lan nhiệt liệt chào đón.
Nhưng Long Dã lập tức từ chối: “Lão phu nhân, chúng tôi chỉ ghé qua chúc mừng, hiện tại cần phải đi rồi.”
Lão phu nhân tỏ ra ngạc nhiên: “Đại tá Long Dã có chuyện gì gấp sao?”
“Đúng, đúng vậy. Lát nữa một vị tướng quân của chúng tôi sẽ tới thị sát quân đoàn Thiên Long mà tôi đang chỉ huy, vì vậy cần phải trở về chuẩn bị.” Long Dã đáp.
Định Chí Viễn gật đầu hưởng ứng: “Đại tá nói đúng, ngài ấy cũng sẽ tới kiểm tra lữ đoàn đặc công của chúng tôi.”
“Vậy sao? Một vị tướng của Viêm Hoàng thiết lữ sẽ tới? Đó hẳn phải là một vị tướng lừng danh, tỏa sáng trên chiến trường.”
Hai vị gia chủ nhà họ Triệu ngạc nhiên kinh hãi.
Ngưng lão phu nhân liền nghĩ một chút rồi năn nỉ: “Chúng tôi không có điều kiện, cũng không có trình độ để có thể tham gia những đợt kiểm tra như vậy. Nhưng đại tá Long Dã có thể cho phép cháu trai Triệu Viễn của tôi đến tham quan và học hỏi kinh nghiệm được không?”
Long Dã phân vân một lát, nhưng rồi cũng đồng ý: “Được, được thôi. Mấy tiếng nữa sẽ bắt đầu kiểm tra, Triệu Viễn hãy đợi tin của chúng tôi.”
Nhận được sự đồng ý này, lão phu nhân cùng toàn bộ người nhà họ Triệu đều vô cùng hào hứng.
Nếu Triệu Viễn có thể đến thăm quân đoàn Thiên Long, nhất định danh tiếng của anh sẽ được mạ vàng, thân phận cũng sẽ thêm phần nỗi tiếng. Điều này sẽ rất tốt cho sự nghiệp của anh ấy trong tương lai.
Cả nhà họ Triệu cùng nhau tiễn đại tá Long Dã và những người khác.
Sau đó, tiệc sinh nhật lại tiếp tục diễn ra.
Lão phu nhân lúc này đối với gia đình Lý Văn Uyên thì thờ ơœ thấy rõ, cùng lắm cũng chỉ nói vài câu với Diệp Quân Lâm.
Chủ đề của toàn bộ bữa tiệc sinh nhật lúc này đều chỉ xoay quanh Triệu Viễn.
Diệp Quân Lâm chẳng máy quan tâm đến chuyện này, anh chỉ chú ý đến những món ăn ngon trên bàn và hào hứng thưởng thức chúng. Nhìn thấy phản ứng này của anh, mọi người lại cảm thấy khó chịu. Cứ như thể anh đã nhịn đói cả một tuần trời.
Đặc biệt, ở bàn này còn có Trương Quốc Long, Trương Phó Khiêm cùng một vài nhân vật lớn khác.
Diệp Quân Lâm thực sự khiến Ngô Mộc Lan cảm thấy xấu hỗ với cách ăn uống của anh. Bà không vui vẻ chút nào. Tuy nhiên, với món quà là rượu và thuốc lá mà Diệp Quân Lâm mang tới, bà liền im lặng, cũng không biết phải nói gì.
Nhưng những người khác thì không vậy, ánh mắt ai nấy đều tập trung vào Diệp Quân Lâm. Mọi người đều cảm thấy anh quá bất nhã. Rõ ràng đã được lão phu nhân sủng ái, vậy mà không giữ lại chút danh dự cho bà.
Triệu Viễn rốt cuộc cũng không chịu được nữa, liền lên tiếng: “Em rễ, tôi có chuyện muốn nói với chú.”
Lão phu nhân nhìn Triệu Viễn bằng ánh mắt tán thành, đủ để anh hiểu bà muốn gì.
Cuộc khủng hoảng được giải quyết, Diệp Quân Lâm cùng Triệu Viễn đi ra ngoài.
“Có chuyện gì vậy?” Diệp Quân Lâm dùng tăm xỉa răng, lạnh nhạt hỏi.
Trước bộ dạng lười nhác của Diệp Quân Lâm, Triệu Viễn thực muốn đấm cho anh một cái. Nhưng ngoài mặt anh ta chỉ cười nói: “Em rẻ, tôi rất muốn hỏi chú một câu. Làm thế nào mà chú có thể lấy rượu và thuốc lá từ Viêm Hoàng thiết lữ?”