La Hán phun ra một ngụm máu, cánh tay phải của hắn nứt toác ra, máu thịt be bét như thể vừa bị nỗ tung.
“Chết tiệt!”
Cả người hắn bị văng xa mười mấy mét rồi nằm bẹp trên mặt đất. Thất khiếu chảy máu, đầu gục xuống không còn hơi thở.
Một cước chết người!
Những người đang quan sát đêu khiệp sợ.
“Tao sẽ giết mày!”
Bạch Cốt vận công xông đến chỗ Bạch Hỏ.
Tốc độ của Bạch Cốt nhanh như chớp, vung ra từng đòn từng đòn rất hung hăng.
“Bếp!”
Nhưng Bạch Hổ lại nhanh hơn, một phát đã có thể bắt được cánh tay người kia.
“Rác!”
Bạch Hồ bẻ gãy cánh tay của Bạch Cốt.
Bạch Cốt kêu gào thảm thiết.
“Rắc rác!”
Sau đó, cánh tay, cổ chân, cẳng chân của Bạch Cốt đều bị Bạch Hồ bẻ gãy từng cái.
Cả người Bạch Cốt không khác gì một bộ xương nằm trên mặt đất.
‘Trông cực kỳ thảm hại.
“Chết đi!”
Cơ thể Kim Cương vận lực áp sát đến.
“Âm!
Bạch Hỗ án đầu hắn xuống, đánh tới tấp.
“Bộp!”
“Bộp!”
“Bộp!”
Sau tám cú đắm liên tiếp, đầu Kim Cương đã máu thịt be bét, khuôn mặt lõm vào trong.
“Rằm!”
Thân thể to lớn của Kim Cương ngã rằm xuống mặt đất tạo ra một tiếng động lớn.
Ba vị Tứ Đại tướng quân của Viên Sơn Hà đều bị Bạch Hỗ giết chết rồi!
Giải quyết xong ba người họ, Bạch Hổ rút ra một chiếc khăn trắng lau tay.
Anh cười bảo: “Cuối cùng cũng lòi ra một tên nhịn đòn tốt, ông đây phải dùng đến tám đòn mới giết được!”