Nghe thấy những lời này, Diệp Quân Lâm mỉm cười.
Thái độ của du học sinh này khiến anh vô cùng không thoải mái!
Tiêu Thắm không đồng ý, tức giận nói: “Phác Hưng Thái anh ăn nói cho tử tế vào. Khi nào thì tôi trở thành của anh?”
“Tiêu Thắm, em là bạn gái của anh. Chuyện này đã được công nhận. Trong trường đại học Tô Hàng ai chẳng biết?”
Phác Hưng Thái đắc ý.
Một số tín đồ của câu lạc bộ Taekwondo đằng sau anh ta la ó.
Người khác nhìn mà tức giận, nhưng không dám nói.
Đó là chưa kể những sinh viên quốc tế này ở trong trường cao hơn một bậc, được hưởng nhiều ưu đãi khác nhau.
Chỉ riêng Phác Hưng Thái đã là đai đen của taekwondo, nên không ai dám gây sự với anh ta.
“Lập tức tránh xa Tiêu Thắm, nếu không tôi sẽ bảo đảm anh không có kết cục tốt!” Phác Hưng Thái lạnh lùng nói.
“Xảy ra chuyện gì?”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
Đàn anh Khương Kim Diệu của Tiêu Thắm đi tới.
Anh ta liếc nhìn liền nhận ra Diệp Quân Lâm.
Ông già của anh ta nói với anh ta Diệp Quân Lâm là một người siêu vĩ đại, anh ta có thể kết bạn là điều tốt nhất.
Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Khương Kim Diệu biết cơ hội của mình đã đến rồi.
“Là mày?”
Sắc mặt Phác Hưng Thái thay đổi.
Anh ta đã đặc biệt điều tra người theo đuổi của Tiêu Thắm.
Người mạnh nhất trong số họ là Khương Kim Diệu này.
“Phác Hưng Thái, đây là bạn của tôi, cho tôi mặt mũi, đừng gây chuyện!”
Khương Kim Diệu đút tay vào túi nói.
“Mày là cái thứ chó má gì? Tao cần phải cho mày mặt mũi?”
Không ai nghĩ Phác Hưng Thái lại mắng mỏ như thế này.
Khương Kim Diệu sững sờ.
Trước đây, Phác Hưng Thái sẽ cho anh ta ba phần mặt mũi!
Hôm nay làm sao vậy?
Anh ta nào biết được Phác Hưng Thái đã nhờ cha mình là Phác Quốc Xương tìm Thảm Vạn Sơn người giàu nhất làm hậu thuẫn cho mình, nên Phác Hưng Thái không để ý đến bắt cứ ai.
“Mẹ nó Phác Hưng Thái anh có ý gì? Không coi ai ra gì?”
Khương Kim Diệu đã rất tức giận.
Điều này khiến anh ta xấu hỗ trước mặt Diệp Quân Lâm!
“Hừ, tao cần cho mày mặt mũi? Người Hoa Hạ các người là đồ khỉ gió!”
Phác Hưng Thái vỗ nhẹ vào mặt Khương Kim Diệu.
“Đánh!”
Khương Kim Diệu lạnh lùng cởi bỏ quần áo, làm tư thế tấn công.
Anh ta phải nghiêm khắc dạy dỗ tên này!
“Ha, muốn đấu với tôi? Tốt, tốt lắm!”
Phác Hưng Thái rất phấn khích.
Hai nhân vật nỗi tiếng của trường gặp nhau, thu hút rất nhiều người xem.
Trận chiến này mình phải thắng!
Khương Kim Diệu rồng lên một cách điên cuồng, lao tới giống như một con hỗ xuống núi.
Thậm chí nắm đắm còn mang đến một cơn gió mạnh…
Nhìn thấy Khương Kim Diệu đột nhiên ra tay, đôi mắt Phác Hưng Thái lóe lên một tia sát khí khát máu.
“Oành!”
Anh ta hơi quay người sang một bên, thoát khỏi đòn của Khương Kim Diệu.
Ngay lập tức, anh ta đưa một chân lên, giãm mạnh lên người Khương Kim Diệu.
Ngay lập tức, Khương Kim Diệu bay ra ngoài bảy tám mét, sau khi đáp xuống đất, anh ta đau đớn kêu lên không đứng dậy được nữa.
Toàn bộ khán giả đều hít một hơi lạnh.
Phải biết Khương Kim Diệu đã trau dồi các kỹ năng chiến đấu khác nhau từ khi anh ta còn nhỏ, anh ta là một cao thủ xuất chúng vậy mà không thể ngăn chặn cú đánh của Phác Hưng Thái?
Anh ta cũng quá mạnh?
Sắc mặt Phác Hưng Thái điên cuồng, anh ta nhìn về phía khán giả: “Đây là võ công Hoa Hạ? Vớ vẫn? So với taekwondo Hàn Quốc của tôi thì là rác rưởi!”
“Võ công Hoa Hạ là thứ rác rưởi! Nghe nói Khương Kim Diệu là một cao thủ võ công Hoa Hạ, hoá ra chỉ là phế vật!”
“Đúng vậy! Võ công Hoa Hạ chỉ tồn tại trong phim ảnh. Trên thực tế, chỉ là phô trương, không hề có tác dụng gì!”
Máy người trong câu lạc bộ taekwondo cười điên cuồng.
Phác Hưng Thái nhìn mọi người với vẻ khinh thường nói: “Hôm nay, Phác Hưng Thái tôi ở đây, trong mắt tôi võ công Hoa Hạ chỉ là rác rưởi! Ai không phục thì ra đấu với tôi! Tôi chấp nhận tất cả! Quy tắc, chiến đấu vô hạn, tự làm mình bị thương.”