“Tội mấy người có ý định giết người đã thành lập, người đâu, mang họ đi!”
Lúc này, Phó Học Kiệm xuất hiện từ bên ngoài.
Nhóm cảnh sát đi theo phía sau trực tiếp bắt toàn bộ đám người Tiểu Linh Nhi mang đi.
Vốn Diệp Quân Lâm không để chuyện này ở trong lòng, Lý Cuỗồng đó cũng quá yếu?
Còn muốn giết anh?
Quả thực không biết tự lượng sức mình!
Giữa đêm.
Phòng thương mại Tô Hàng cùng với nhà họ Thẩm đều nhận được tin tức.
Ác ma Lý Cuồng ở thành phố Kim Lăng giết Diệp Quân Lâm, lại bị Diệp Quân Lâm giết…
“Ha ha, Diệp Quân Lâm này thực sự là không biết trời cao đất rộng! Ai cũng dám động vào? Lý Cuồng là con nuôi của Lý Nhị ở tỉnh thành! Không phải là thằng ranh con này muốn chết sao?”
Thâm Mặc Sơn cười ha ha nói.
Vẻ mặt Thảm Tâm Di cũng hưng phấn: “Ông, vậy tức là Diệp Quân Lâm này khó thoát khỏi cái chết rồi?”
“Không phải sao! Dưới gối Lý Nhị gia không có con nên rất yêu thương coi trọng Lý Cuồng, lần này sợ là Diệp Quân Lâm sẽ gặp nguy hiểm!”
Thâm Mặc Sơn sờ cằm cười nói.
“Hừ, xem anh ta còn dám uy hiếp nhà họ Thẩm chúng ta không? Muốn chết sao? Đây không phải à!”
Thảm Tâm Di có thể tưởng tượng được Diệp Quân Lâm sẽ thảm bao nhiêu.
Thời gian cách buổi lễ chỉ có ba ngày, Đoạn Thiên Cường đã đến quân khu Tô Hàng chuẩn bị.
Diệp Quân Lâm cũng trở lại công ty “đi làm” bình thường.
Phương Tử Tình vừa kết thúc cuộc họp, đột nhiên nhận được một cuộc gọi, sau đó sắc mặt thay đổi.
Ngay cả người bên ngoài cũng nhìn ra sự khác thường.
“Phó tổng Phương, cô làm sao vậy?”
Phương Tử Tình lắc đầu: “Tôi không sao! Chuyện kia, Tiểu Lý chuẩn bị cho tôi một chiếc xe, tôi muốn đi ra ngoài, nhớ kỹ, không cần tài xế!”
Sau đó, Phương Tử Tình một mình lái xe đến trước sân bay quốc tế Tô Hàng.
Đi tới sân bay, một người đàn ông mặc âu phục thấy xe thì trực tiếp mở cửa đi vào ngồi.
“La Nhát Thần, anh đi xuống cho tôi! Tôi không để cho anh ngồi trên xe tôi, tôi sợ bẩn xe của tôi!”
Thấy người đàn ông, Phương Tử Tình tức giận nói.
La Nhất Thần đỡ gọng kính mắt, cười nói: “Tử Tình, tốt xấu gì anh cũng là bạn trai cũ của em, nễ mặt tình xưa một chút? Em hà tất phải vậy.”
Nét mặt Phương Tử Tình đầy vẻ giận dữ: “Hừ! Tên cặn bã này!
Tôi và anh không có bắt cứ tình xưa gì!”
Kỳ thực, Phương Tử Tình đã từng yêu đương một lần ở nước ngoài.
Chỉ là rất nhanh thì cô ta phát hiện La Nhất Thần là một tên cặn bã, qua lại với cô ta, đồng thời còn giao du với bảy tám nữ sinhI Phương Tử Tình phát hiện ra thì lập tức chia tay, đồng thời coi như là sỉ nhụ!
c Tính cách cao ngạo của cô ta tuyệt đối không cho phép người quen mình biết chuyện này.
Kể cả Lý Tử Nhiễm cũng không biết chuyện này.
“Không có tình xưa vậy sao em còn ra sân bay đón anh?”
La Nhất Thần cười khà khà nói, thậm chí còn muốn kéo tay Phương Tử Tình.
“Tránh rat”
Phương Tử Tình hung hăng đầy La Nhất Thần ra.
“Tôi tới sân bay không phải để đón anh, anh nói mau, anh muốn thế nào mới bằng lòng đưa vài thứ kia cho tôi?”
Phương Tử Tình tức giận nói.
La Nhất Thần cười: “Em xem em gấp cái gì? Nhân phẩm của La Nhất Thần anh vẫn rất đáng tin, đã nhiều năm như vậy mà anh vẫn không tiết lộ chuyện riêng tư của eml”
“Anh…”
Phương Tử Tình tức điên.
Trước khi chia tay, La Nhất Thần nắm giữ bí mật cực kỳ riêng tư của cô ta, nên vẫn luôn dùng nó để uy hiếp.
Mấy năm nay, Phương Tử Tình đã cho La Nhát Thần máy triệu.
“Nói đi! Bao nhiêu tiền mới bằng lòng đưa đồ cho tôi?”
Phương Tử Tình hỏi.
“Điều kiện này đối với em mà nói có hơi khó! Nhưng em vẫn phải phải bằng lòng! Nếu em không đáp ứng, anh cam đoan sẽ lập tức lan truyền chuyện riêng tư của em, đến lúc đó anh cam đoan em sẽ thân bại danh liệt!”
La Nhất Thần uy hiếp nói.