Còn chạy tới đây làm gì?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
Tiêu Dật Luân lập tức nói: “Diệp tiên sinh, chúng tôi có chuyện muốn thương lượng với Lý tổng, xin anh hãy tạo điều kiện!
“Chuyện gì thế?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
“Chuyện này gặp Lý tổng chúng tôi mới nói! Chuyện này có lợi cho tập đoàn Đông Thiên!”
Tiêu Dật Luân mỉm cười.
Diệp Quân Lâm cười nói: “Các anh cũng biết, Lý tổng rất bận, không phải chó chó mèo mèo gì cũng gặp được!”
“Quay về đi!”
“Diệp Quân Lâm, anh có ý gì hả? Vừa mới đánh tôi xong liền muốn đuổi chúng tôi đi? Anh là cái thá gì?”
Lô Minh Giai đã không nhịn được nữa rồi.
“Đúng, Diệp tiên sinh, anh nói chuyện có lý chút đi, chúng tôi không so đo với mấy bảo vệ này là bởi nể mặt anh.
Anh cũng phải nể mặt chúng tôi chứ?”
Tiêu Dật Luân hỏi, vừa nãy bọn họ xin lỗi, không phải là họ đã thật sự biết sai, mà là họ nẻ mặt Diệp Quân Lâm thôi.
“Mẹ nó chứ anh là cái thá gì? Tôi phải nể mặt anh ư?”
Diệp Quân Lâm tức giận nói.
Lô Minh Giai đã gắp lắm rồi: “Diệp Quân Lâm, tôi nói cho anh biết, nếu không phải là nể mặt Lý tổng, thì anh là cái thá gì?”
“Bốp!”
Diệp Quân Lâm hung hăng tát cho Lô Minh Giai một cái bạt tai, hai cái răng bay ra ngoài.
Dấu ngón tay đỏ tươi xuất hiện trên mặt.
Lô Minh Giai ngu người.
Cái tát này quả thực là đã lấy đi nửa cái mạng của cậu ta.
“Diệp Quân Lâm, anh dám đánh tôi?”
Lô Minh Giai có suy nghĩ muốn giết người rồi.
“Đánh cậu thì sao? Miệng tiện không nên đánh sao?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
“Anh thử động vào tôi một lần nữa xeml”
Lô Minh Giai gào lên.
Diệp Quân Lâm vui vẻ.
“Các anh em, còn có người chủ động xin ăn đánh kìa?”
“Ha ha ha…”
Các bảo vệ đều cười.
Vừa dút lời, Diệp Quân Lâm lại tát một cái nữa lên mặt Lô Minh Giai .
Nửa mặt bên trái nhanh chóng sưng lên, dấu năm ngón tay cực kỳ rõ ràng.