Bị tát thẳng một bạt tai như thế, Vương Mỹ Kỳ rốt cuộc mới hoàn hồn lại.
*Phịich!”
Cả người ả cũng mềm oặt đi, ngã ngồi trên đất.
Ả ta có sao cũng chẳng ngờ được Diệp Quân Lâm thế mà lại có thân phận như vậy?
Nếu biết trước, ả ta nào dám chứ?
“Vương Mỹ Kỳ, còn nhớ cuộc điện thoại lần trước tôi gọi cho cô không?”
Diệp Quân Lâm đột ngột nhoẻn miệng cười.
“Oành!”
Vương Mỹ Kỳ như thể bị sét đánh, đầu óc như muốn nỗ tung.
Làm sao ả ta lại không nhớ cho được?
Diệp Quân Lâm gọi điện đến, cho ả ta thêm một cơ hội.
Đáng tiếc, ả ta ngu muội, không biết quý trọng lấy.
“Hu hu hu… Tôi sai rồi… Lãnh đạo, tôi sai rồi… Xin ngài tha cho tôi một lần đi ạ…”
Vương Mỹ Kỳ lập tức quỳ mọp xuống đắt, dập đầu cầu xin tha thứ.
“Bóp!”
“Binhl”
Vu Thừa Quang hướng về Vương Mỹ Kỳ, tung từng quyền từng cước đánh đập.
“Cô thế mà còn dám mở miệng xin tha cơ à?”
Vu Thừa Quang hận mình không thể giết chết Vương Mỹ Kỳ ngay lập tức.
“Vương Mỹ Kỳ, cô biết cô độc ác đến mức nào không? Lợi dụng chức quyền, muốn dồn người sống sờ sờ vào con đường chết. Nếu như tôi không có những thân phận này thì sao đây? Cô cảm thấy tôi còn đứng được ở chỗ này hay không?”
Diệp Quân Lâm cười hỏi.
Nhưng tất cả mọi người đứng xung quanh đều cảm nhận được một tia lạnh băng.
Diệp Quân Lâm tức giận!
“Vu Thừa Quang, ông còn đứng ngắn ra đó làm cái gì hả?
Mau chóng vạch trần toàn bộ tội ác của Vương Mỹ Kỳ, rửa sạch oan khuất cho lãnh đạo Diệp đi chứ?”
Mấy vị lãnh đạo hô hoán.
Vu Thừa Quang phản ứng lại ngay: “Vâng, tôi sẽ lập tức đi sắp xép ngay!”
Rất nhanh chóng, đài truyền hình Tô Hàng phát tin tức khẩn: Vạch trần Vương Mỹ Kỳ biên tập video, bẻ cong sự thật hòng vu oan cố ý hãm hại Diệp Quân Lâm!
Sau một loạt tội chứng phơi bày trước mắt, Vương Mỹ Kỳ thân bại danh liệt.
Những lời bán tán xấu xa về Diệp Quân Lâm lẫn người nhà anh đều dàn dần biến mắt.
“Vu Thừa Quang, trách nhiệm của ông trong chuyện này rất nghiêm trọng. Từ chức ngay đi!”
Hạ Long Phi lệnh.
Vu Thừa Quang gật đầu ngay tắp lự: “Tôi hiểu!”
“Còn nữa, toàn bộ những nhân viên tham dự vào chuyện này phải bị xử phạt. Các nhân viên có quan hệ với Vương Mỹ Kỳ toàn bộ bắt lại, phải xử phạt thế nào thì xử phạt thế ấy đi!”
Mấy vị lãnh đạo tai to mặt lớn cùng đồng thanh ra lệnh.
Vương Mỹ Kỳ ngồi bệt dưới đất chỉ cảm tháy trời đông giá rét, dường như thân thể chẳng còn là của mình nữa rồi.
Diệp Quân Lâm nhìn Vương Mỹ Kỳ, cười bảo: “Giả dối thì chính là giả dối! Cô đi đến bước đường này.
như thê nào, trong lòng cô tự mình rõ. Chuyện sai trái thì sớm muộn cũng có ngày bại lộ!”
Vương Mỹ Kỳ hồi hận rồi!
Hồi hận muốn chết mắt!
Nếu như ả ta không có lá gan trêu vào Diệp Quân Lâm, thì cũng sẽ không có ngày hôm nay.
Vương Mỹ Kỳ chẳng biết mình đã rời khỏi trung tâm triển lãm bằng cách nào.
“Đây, chính là ả đàn bà xấu xa khiến chúng ta trách nhằm người tốt!”
“Đúng vậy, nếu như không được phát hiện sớm, thì chúng ta đã tự mình đẩy người vô tội vào chỗ chết còn gì!”
Bên ngoài trung tâm triển lãm tụ tập rất nhiều người dân.
Vừa nhìn thấy Vương Mỹ Kỳ đi ra thì một thùng chứa chất phóng uề toàn bộ dội thẳng lên người ả ta.
“Qe..”
Vương Mỹ Kỳ nôn mủa tại chỗ.
Nhưng từng thùng ô uế ngày một nhiều, hết thùng này đến thùng khác dội lên người ả ta…
Đây chính là kết cục của kẻ xấu!
Sau khi mọi chuyện được giải quyết.
Lý Tử Nhiễm là người đầu tiên gọi điện đến: “Chồng à, sao anh lợi hại quá vậy? Anh làm bằng cách nào?”
Diệp Quân Lâm cười bảo: “Công lý luôn trong lòng mỗi người!”
Sau khi Tô Triệu Long nhận được tin tức, trước hết đi tìm Vương Mỹ Kỳ.
Nhưng Vương Mỹ Kỳ lúc này đã bị xối biết bao nhiêu thứ đổ ô uế, mùi bốc lên kinh tởm khó mà chịu nỏi.
Tô Triệu Long bịt mũi, cách ả ta một mét.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
‘Vương Mỹ Kỳ nhìn anh ta, cười thảm thương: “Tôi khuyên nhà họ Tô hãy thu tay lại đi, sau đấy rời khỏi Tô Hàng, ngoan ngoãn làm ăn ở Quảng Châu!”
“Tại sao?”
Tô Triệu Long khó hiểu hỏi ngược.
“Bởi vì ở Tô Hàng có người mà các người không thể chọc vào nổi! Nếu các người cứ khăng khăng làm theo ý mình, thì có rằng rồi nhà họ Tô cũng bị tận diệt!”
Vương Mỹ Kỳ nói.