Điềm nhi ngẩn ngơ, vội nói: “Vương đại nương, không phải là nô tì không chịu tuân mệnh, mà Vương gia chính miệng phân phó tiểu nhân chiếu cố Phù Nguyệt cô nương, nô tì không dám tự tiện dời đi.”
“Vương gia chính miệng phân phó?” Vương đại nương có chút ngạc nhiên.
Vân Mặc Dao ở một bên cười nói: “Đúng vậy a. Nha đầu kia không cẩn thận té gãy chân, Vương gia của chúng ta động lòng trắc ẩn, để cho Điềm nhi hầu hạ nàng một chút, nhưng mà Vương gia công việc bận rộn, mấy ngày này chắc đã quên chuyện này rồi, vẫn là nên triệu nha đầu Điềm nhi đi……”
Mấy câu nói đó của nàng ta thật là nham hiểm, mãnh liệt nhưng lại thốt ra một cách vân đạm phong khinh, tựa như không có gì, nhưng thực tế lại nói, Vương gia chỉ là thấy nha đầu này đáng thương một chút mà thôi, Hơn nữa qua mấy ngày nay, Vương gia đã quên chuyện này từ lâu rồi…..
Vương đại nương ở Vương phủ nhiều năm như vậy, như thế nào lại nghe không hiểu? Lập tức nên biết phải làm thế nào. Khuôn mặt nàng trầm xuống: “Chẳng lẽ chuyện nhỏ như vậy cũng làm phiền Vương gia?! Điềm nhi, ngươi càng ngày càng không hiểu quy củ! Còn không mau cút đi!”
Một chữ cuối cùng này vừa ra khỏi miệng, gần như nghiêm túc sắc bén.
Điềm nhi cứng họng, Vương đại nương ở trong phủ tuy là quản gia, nhưng nàng nói một là một, hai là hai. Thị thiếp của Vương gia cũng vài phần sợ nàng, liều mạng nịnh bợ nàng, Điềm nhi làm sao dám phản bác chứ?
Nàng khó xử nhìn sang Long Phù Nguyệt: “Phù Nguyệt, ngươi thấy….”
Long Phù Nguyệt vừa mới thấy Vương đại nương kia liếc mắt, liền biết nàng bây giờ là muốn thị uy với mình. Hiện tại Phượng Thiên Vũ lại không ở đây, khẳng định không ai có thể cứu nàng. Ở chung dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Nàng hít một hơi, cười nhẹ nói: “Điềm nhi, ngươi cứ đi làm việc của ngươi đi. Ta có thể tự chiếu cố mình.”
Điềm nhi bất đắc dĩ rời đi, trong lòng cảm thấy không yên tâm.
Vương đại nương kia hất mặt về phía nàng: “Tiểu nha đầu, thấy đại nương sao còn không hành lễ?”