Mọi người gật gật đầu, đang muốn phân công nhau hành động. Vô số sương mù bỗng nhiên lại từ bốn phương tám hướng quét tới.
Làn sương mù này vừa tăng nhanh lại vừa đậm đặc, tựa hồ là thời gian một cái nháy mắt, liền tràn ngập toàn bộ trời đất, ngã tư đường nhìn không thấy rồi, tòa thành hoang cũng nhìn không thấy, hết thảy tất cả đều bị lạc tại trong tấm màn sương mù hỗn độn này. Làm cho người ta phân không rõ nam bắc
Long Phù Nguyệt cả kinh, nàng vừa rồi nghe được tiếng thở dài kia, mặc dù chỉ là ngắn ngủn một câu, nàng cũng đã nghe ra thân phận của hắn. Đúng là ‘ đại sư huynh ’của nàng
Hắn quả nhiên là người của nước Diêu Quang!
Trách không được trong sa mạc hắn lại vứt bỏ mình bỏ chạy một mình, chỉ sợ khi đó hắn cũng đoán ra thân phận của nàng rồi? Hắn không giết mình, còn giúp mình mời tới cứu tinh, có lẽ hắn ta muốn mở cho nàng một con đường.
Mà vừa rồi nàng mới hét lên, chắc là nhiễu loạn tâm cảnh của hắn, cho nên mới phải thua ở tiểu hồ ly. Hiện tại hắn điều chỉnh tâm tình tốt rồi, đương nhiên là muốn quăng lưới bắt gọn.Bây giờ là hai nước giao binh, thời điểm sinh tử tồn vong, ai nương tay, người đó sẽ chết!
Đạo lý này trong sa mạc hắn đã nói qua một lần. Mình cũng không thể quá ngây thơ, mưu cầu hắn sẽ vì một đoạn quan hệ sơ giao ngắn ngủn mà bỏ qua cho tất cả mọi người..., hiện tại, hoàn toàn nên sử dụng bằng bản lãnh của mình!
"Bản lãnh của hắn, chỉ sợ không phải tiểu lâu la, nói không chừng, hắn chính là vị đại Vu sư thần bí nhất Diêu Quang quốc!
Đại Vũ Mao từng nói qua, nước Diêu Quang sức lực nhỏ, binh lính nhân mã vô cùng thiếu hụt, lực lượng chống đỡ quốc gia này đó chính là hai phụ tá đắc lực của hoàng đế, đại vu sư cùng đại tế sư. Nghe đồn hai người bọn họ có sức mạnh thay trời đổi đất. Nhất là đại vu sư, đã tiếp cận với địch nhân bên cạnh. Lại không nghĩ rằng, ta lại có thể hội ngộ hắn, cứng rắn nhận thức thành đại sư huynh, hắn chỉ sợ là lần đầu tiên nhìn thấy người như ta, quấn quýt lấy hắn không buông đi......
Trong lòng Long Phù Nguyệt một bên suy nghĩ loạn thất bát tao, một bên hô lớn: "Mọi người không cần kinh hoảng, một người nắm một người, trăm ngàn lần không được tách ra. Chúng ta ra khỏi thành trước nói sau!"
Giờ phút này, Long Phù Nguyệt nghiễm nhiên thành người tâm phúc của một nhóm người này. Mọi người nắm chặt lấy tay nhau, xếp thành một hàng dài, đi về hướng ngoài thành.