Lại nhìn Nhã Nhi đang nằm ở dưới liếc mắt một cái: "Ta nói Nhã Nhi tỷ tỷ, hiếm khi tỷ có tâm như vậy, về sau này nhiệm vụ nấu cơm, thức ăn liền giao cho tỷ."
Nhã Nhi......
Phượng Thiên Vũ......
Long Phù Nguyệt không hề nhìn hai người, ăn uống no đủ, nàng hài lòng vỗ vỗ bụng, cười hì hì nói: "Tốt lắm, ta ăn no, hai người các ngươi cứ tiếp tục."
Xoay người muốn đi. Phượng Thiên Vũ duỗi tay ra, liền giữ nàng lại: "Tiểu nha đầu, nàng muốn đi đâu?"
Long Phù Nguyệt tay vuốt ve vuốt sói của hắn, đánh trọn vẹn nấc: "Đại gia không thích làm bóng đèn, Đại gia lại càng không thích ngoạn song phi, cho nên! Đại gia phải đi về ngủ, hai người các ngươi tiếp tục, không cần ta phải xen vào."
Sải bước một mạch đi.
Nàng liên tiếp Đại gia gần như đem Phượng Thiên Vũ khiến cho hôn mê, lời nói của nàng hắn mặc dù có hơn phân nửa không hiểu, nhưng là có thể đoán ra đại thế ý tứ, khuôn mặt tuấn tú lập tức đen hơn phân nửa, nha đầu kia, càng lúc càng lớn mật rồi! Cư nhiên cùng hắn tự xưng Đại gia, xem ra là chính mình quá nuông chiều nàng, là nên dạy dỗ. Bằng không về sau chỉ sợ sẽ cưỡi ở trên đầu của hắn tác oai tác quái......
"Bất quá, đây là không phải nha đầu kia đang biểu hiện ghen tuông sao?" Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên tâm tình thật tốt. Cũng không nhìn ngó gì Nhã nhi còn nằm phía dưới, xoay người cũng rời đi.
Hồi lâu, Nhã Nhi mới chậm rãi ngẩng đầu......
Nửa đêm.
Long Phù Nguyệt mộng đẹp say sưa, ngón tay út thật tê rần, nàng ôi kêu một tiếng, một vòng lăn lông lốc nhảy dựng lên, mơ mơ màng màng trừng mắt Phượng Thiên Vũ: "Vũ Mao sư huynh, ngươi nửa đêm không ngủ được, lại muốn làm cái gì?"
Thì ra Long Phù Nguyệt ngủ luôn luôn say mê, gần như rất kiên trì, mỗi lần Phượng Thiên Vũ lay động nàng, một lúc lâu mới có thể tỉnh lại. Sau đó Phượng Thiên Vũ liền tìm một biện pháp, giữa ngón tay út hai người buộc một sợi dây đỏ, mỗi lần Phượng Thiên Vũ ban đêm muốn cái gì, kéo dây đỏ, liền có thể đem nha đầu kia lay tỉnh.
•••••••••••••••