Chính hắn cũng chui vào.
Chỉ là thương cho Điềm nhi, ở phía sau liều mạng đuổi theo cũng đuổi theo không kịp. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Phượng Thiên Vũ ôm Long Phù Nguyệt đi xa.
Long Phù Nguyệt bị điểm huyệt đạo, thân mình không thể động đậy, nhưng vẫn là có thể mở miệng nói chuyện. Nàng trừng mắt nhìn Phượng Thiên Vũ: "Ngươi...... Ngươi đê tiện!"
"Ta đê tiện?" Phượng Thiên Vũ híp mắt lại, ngón tay bạch ngọc nâng cằm nàng lên: "Nàng nói thử xem, ta đê tiện thế nào? Nàng trách ta quấy rầy nàng cùng Lục ca của ta hẹn hò ‘ nhã sự ’ sao?"
Thanh âm của hắn vân đạm phong khinh(nhẹ như mây gió), nhưng lại che dấu không được sự lạnh lẽo, toàn bộ độ ấm trong xe tựa hồ nháy mắt giảm xuống mấy chục độ, đông lạnh làm cho người ta rung lên.
Hắn nắm cánh tay Long Phù Nguyệt: "Nàng có tự giác được mình đã là thê tử của người khác? Nàng bây giờ đã là Vương phi của ta, sao có thể cùng nam tử khác hẹn hò? Long Phù Nguyệt, nàng phải cho ta một lời giải thích!"
Phượng Thiên Vũ chỉ cảm thấy một cái nón xanh thật to đang treo trên đỉnh đầu, điều này làm cho hắn muốn phát cuồng. Chết tiệt, khi gặp nàng cùng Phượng Thiên Diệp cùng một chỗ cầm sắt hài hòa, làm cho hắn có cảm giác muốn giết người!
Hai ngày này hắn bị Anh Lạc công chúa kia làm phiền thiếu chút nữa phát điên, Anh Lạc công chúa lại là tiểu công chúa được hoàng đế nước Ngọc Hành thương yêu nhất, Ngọc Hành này cùng nước Thiên Tuyền giống nhau, ở trong sáu nước xem như có thực lực mạnh nhất, hoàng đế Ngọc Hành quốc chủ ý cùng Thiên Tuyền Quốc cường cường liên thủ, biện pháp tốt nhất chính là kết làm quan hệ thông gia, hoàng đế Thiên Tuyền Quốc đương nhiên cũng vui vẻ tán thành, liền phái vài Vương gia chưa có chính phi đưa Anh Lạc công chúa đi du ngoạn.
Trước kia, nhìn mỹ nữ như vậy, hắn sớm nghĩ cách dụ dỗ tới tay, nhưng hiện tại hắn một chút hứng thú đều không có. Mở mắt nhắm mắt tất cả đều là bóng dáng Long Phù Nguyệt. Nhưng hoàng mệnh(lệnh vua) không thể trái, nhất là phụ hoàng hắn lại dung phương pháp đê tiện, lấy Long Phù Nguyệt ra để áp chế hắn vào khuôn khổ.
Hắn tuy rằng hận Long Phù Nguyệt ‘ lừa ’ hắn, nhưng không dám mạo hiểm an toàn của nàng. Rơi vào đường cùng, chỉ phải đáp ứng bồi vị Anh Lạc công chúa du ngoạn......
Long Phù Nguyệt nhắm mắt lại, thản nhiên nói: "Có cái gì phải giải thích? Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc(ý là mình tốt hay xấu tự mình biết rõ). Là ngươi hiểu sai thôi."