Bốn chân con rùa đen cùng cái đầu đều núp ở trong vỏ.
Phượng Thiên Vũ dùng ngón tay gõ nhẹ lên cái mai rùa của nó, dùng sức không lớn, vừa đủ lực.
Con rùa trong lòng bàn tay hắn cử động, vươn tứ chi cùng cái đầu, ngáp một cái: “Ngô, cảm giác đi ngủ thật là tốt!”
Nó di chuyển cái đầu nhìn về phía biển rộng trước mắt: “Di, đã đến biển rồi à.”
Thân mình lắn một vòng, lạch cạch rơi xuống đất.
Cơ thể nó bỗng to lên, trong nháy mắt đã biến thành căn phòng lớn.
Càng kì lạ là, lưng của nó giáp thượng còn biến ra một gian phòng nhỏ.
Nó đắc ý quơ quơ đầu: “Thế nào? Phòng ốc như vậy được chứ? So với nhân loại các ngươi thì còn tốt hơn nhiều. Tốt lắm, chúng ta lên đây đi, xuất phát……………..”
********************
Không có biện pháp! Không có biện pháp!
Nửa tháng trôi qua, Long Phù Nguyệt không tìm được biện pháp nào để xuyên trở về.
Ngày đó sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên nàng làm là đi gặp tất cả Vu sư, Cổ sư lớn nhỏ trong Miêu trại, ngay cả giới nhân sĩ kì quái trong thành phố nàng cũng đi tìm gặp hết. Nhưng đều chỉ nhận được một đáp án giống nhau_____Không có biện pháp!
Long Phù Nguyệt một lần lại một lần thất vọng, càng ngày càng thấy đau khổ.
Mẹ nàng thấy bộ dạng nàng hồn phi phách lạc, cũng thấy thập phần hối hận, nhưng việc đã đến nước này, bà một chút biện pháp cũng không có.
Chỉ mong thời gian trôi qua, con mình có thể quên đi một ít, đừng tiếp tục chui vào chiếc sừng trâu đó nữa.
Ngày từng ngày trôi qua, Long Phù Nguyệt gần như đã cảm thấy tuyệt vọng.
Từng thời gian cùng Phượng Thiên Vũ, từng chút từng chút một hiện ra trước mắt nàng.
Cũng không biết tại sao lại như thế này, khi nàng mới giải xong Vong tình cổ, nhớ thấy toàn nhưng điều không tốt của hắn. Hận không thể không bao giờ gặp lại hắn nữa. Nay, khi đã chính thức rời khỏi hắn, thì trước mắt toàn là hình ảnh của hắn.
Những ngày không có Phượng Thiên Vũ, cuộc sống là những khoảng trống đáng sợ! Nàng thậm chí còn không biết làm sao để tiếp tục sống sót.
Thì ra chính mình đã yêu hắn sâu đậm như vậy rồi! Nhưng là, mình phải làm sao để tìm thấy hắn đây?