"Nha Nha, lão hoàng đế này thật không gạt ta, xem ra bố cục bài trí này, thật sự là Vương Phủ của Vương gia, chỉ là không biết tại sao hoang phế." Nàng lại đánh giá bốn phía một chút, sáng sủa sạch sẽ, tuyệt không dơ dáy bẩn thỉu.
"Chắc là lão hoàng đế này phái người quét dọn thu thập qua, cho nên mới sạch sẽ như vậy. Con bà nó, lão hoàng đế này cũng thực biến thái, vì sao không cho ta vài người nha hoàn, gia đinh? Không trông cậy vào bọn họ làm việc, cho dù là cường tráng cộng can đảm cũng tốt." Long Phù Nguyệt trong lòng vô hạn oán niệm.
Nàng lại quét nhìn một vòng bốn phía, ánh nến lay động, bên trong ánh sáng tối không rõ, không có một tia âm thanh, chỉ có ánh nến ngẫu nhiên phát tiếng động, tĩnh lặng giống như một phần mộ lạnh như băng.
"Ai…, Toà nhà tốt như vậy, làm sao lại hoang phế? Chẳng lẽ —— Lời Tiểu Vũ mao nói là sự thật, nơi này có chuyện ma quái......" Nàng giật nảy mình, rùng mình một cái. Mãnh liệt lắc lắc đầu: "Sẽ không. Ở trên tivi, chỗ ở hoang phế đều là cỏ dại mọc thành bụi, suy sút và hoang vắng. Nơi này nhìn thế nào cũng không giống như vậy. Quả thực giống như đang có người ở......
Vẫn ở có người ở? Không đúng! Lão hoàng đế không phải nói tòa nhà này đã vứt đi hơn một năm sao?Tại sao lại giống như vẫn có người tỉ mỉ quét dọn qua?! Mặc dù là lão hoàng đế trước tiên phái người quét dọn qua, cũng không sạch sẽ như vậy chứ?!
Nàng một bụng đầy hồ nghi, chợt thấy sau lưng có gió lạnh từ từ thổi tới, như là có người nào đó hướng cổ của nàng đang thổi khí......
Nàng " a " kinh hô một tiếng, bỗng nhiên xoay người, sau lưng cái gì cũng không có. Chỉ có ánh nến lay động làm bóng nàng dáng kéo dài, mơ hồ không rõ.