Nàng biết mình không giúp được gì cho bọn họ, liền ở cách xa, men theo đáy vực mà đi dạo.
Xa xa có một cái gì đó màu trắng thu hút sự chú ý của nàng.
Vật kia trông thực giống một đám mây, nhưng đáy vực sao lại có mây? Hơn nữa lại không nhúc nhích, cứ lơ lửng ở đó, giống như đọng lại.
Nàng nổi lòng hiếu kì, vội vàng chạy tới.
Vật kia cách mặt đất ước chừng một người cao, nàng sờ sờ một cái, di, mềm giống kẹo đường____ (kẹo bông làm từ đường ý, nghĩ thui là thấy thèm roài, chẹp chẹp)
Đây___Đây không phải là cỏ linh chi vạn năm biến hình chứ? Trong đầu Long Phù Nguyệt bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ, nàng cắn thử một cái, xốp, tơi, mềm nhẹ, lại giống như cam lộ.
Wow đây là vật gì nhỉ? Sao lại ăn ngon như vậy? Nàng lại cắn một cái, một luồng khí tươi mát lập tức thong xuống cổ, khiến cho thân thể nàng vô cùng thoải mái.
Càng kì dị là, sau khi nàng ăn hai miếng, bụng vốn đang réo ầm ĩ giờ lại tuyệt không cảm thấy đói bụng.
Ha, đem cái này đi bán, nhất định kiếm được không ít tiền! Hắc, hình dạng của nó giống như đám mây, không biết có thể bay được không?
Nàng xoa xoa, bóp bóp mấy cái, vật kia không chút sứt mẻ, bộ dạng thực bền.
Nàng không nhịn được tò mò nữa, vọt người nhảy lên.
Đi lên mới phát hiện ra vật này không nhỏ chút nào, trông giống như mặt thớt, mặt trên có nửa vòng tròn hình lỗ thủng, giẫm lên đi mềm nhũn.
“Ha ha, ta cũng đằng vâm được rồi!” Long Phù Nguyệt liền học bộ dạng của hòa thượng ngồi xuống, khoanh chân lại.
Rắc! Rắc! Rắc!
Một loạt ââm thanh như cơ quan khởi động từ dưới người nàng truyền đến.
Đem nàng dọa nhảy dựng, cuống quýt muốn đứng lên.
Lại phát hiện ở giữa vòng tròn lỗ thủng này nở ra vô số đóa hoa sen.
Các đóa hoa này nở chồng chất, đem nàng gắt gao bao trùm, khiến nàng không thể đứng dậy nổi.
Lấy nàng làm trung tâm, các đóa hoa này cứ tầng tầng lớp lớp mở ra, tỏa ra một mùi hương thơm ngát……….