Mục lục
Nghịch Ngợm Cổ Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời biết, hắn chỉ ăn chay, không ăn mặn.

Bất quá, hắn cũng không muốn làm nó mất hứng, để mặc đó lầm bầm làu bàu ở bên kia.

Con hồ ly này, cũng thật dễ thương.

Khóe miệng hắn vẽ ra một nụ cười.

Hoa Tích Nguyệt vẫn cứ tiếp tục nói một cách cao hứng, nhất thời không chú ý dưới chân, chân vướng phải một rễ cây, ‘ ôi’ một tiếng, té xuống. Cái miệng hồ lỳ nhỏ va phải một mỏm đá nhô lên, trầy một lớp da, đau đến nỗi nó phải le cái lưỡi liếm liên tục, móng vuốt nhỏ liên tục vỗ.

Mà đạo phù kia cũng bị văng ra xa. Văng đến dưới gốc một cây đào.

“Làm sao vậy?” Từ đạo phù truyền ra giọng nói nhẹ nhàng của Cổ Nhược.

Hoa Tích Nguyệt khập khiễng chạy tới, nhặt lên Truyền m Phù: “Ta...... Ta không sao, chỉ là không chú ý, té ngã.”

Ha, hắn đã quan tâm đến nó!

Tuy rằng thanh âm kia đạm mạc không có một tia cảm tình, nhưng nghe ở trong tai của oa Tích Nguyệt không thua kém với nhạc trời.

Tiến triển mới, là điềm tốt!

Hoa Tích Nguyệt hầu như vui quá mức, vết thương trên miệng hình như không cảm thấy đau nữa.

Cổ Nhược chân bước lưu lóat nhanh nhẹn như mây bay nước chạy, băng qua rừng đào, đạo phù nhấp nháy lóe sáng trong tay, thỉnh thoảng truyền đến tiếng huyên náo của Hoa Tích Nguyệt.

Con hồ ly không lo tìm cứ nói mãi, cánh rừng đào nào hình như quá đẹp đẽ rồi, nó bỗng nhìn thấy một tảng đá lơn giống một con rùa...... Líu ríu, nói không ngừng.

Hắn thực sự chút hoài nghi nó là hồ ly hay là con vẹt, sao có thể nói nhiều như vậy?

Nếu như bình thường, bên cạnh hắn có nữ tử nói nhiều như vậy, hắn sớm dùng ảo thuật che miệng của nàng.

Hiện tại kia con hồ ly không ở bên cạnh, hắn lại không có cách nào làm nó dừng lại.

Nếu muốn không nghe cũng không phải không có cách, ném đạo phù trong tay đi là được.

Nhưng hắn trầm ngâm một chút, nói chung là luyến tiếc.

Hiện tại hai người Long Phù Nguyệt chẳng biết đi đâu, mà đạo phù là vật duy nhất để hắn liên lạc với Hoa Tích Nguyệt, nghe nó líu ríu, tốt xấu biết nó còn là bình an......

Hắn nhíu nhíu mày, môi mỏng mỉm cười mà ngay bản thân hắn cũng không hay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK