Ôi, nhớ tới chuyện này, Long Phù Nguyệt liền vô cùng oán niệm. Không nghĩ rằng đã tới cổ đại cũng gặp tình huống này!
Nàng nên làm cái gì bây giờ? Sẽ không lại bị biến thái Vương gia này đuổi đi?
Không đúng, hắn bây giờ đuổi nàng cũng tốt, nàng đang lo chạy không được đây.
Chỉ là, nếu chảng may bị giết diệt khẩu thì làm sao bây giờ?
Từ từ, sao phải lo lắng lung tung thế! Nữ tử này hẳn là thị thiếp của hắn, cũng không phải cùng nữ tử của phụ hoàng hắn yêu thương vụng trộm, có cái gì sợ hãi?
Long Phù Nguyệt suy nghĩ vòng vo, cuối cùng suy nghĩ thông suốt.
Được rồi, nếu đương sự còn không thẹn thùng, kia nàng có cái gì phải xấu hổ?
Được xem phim A phiến (phim người lớn) cũng tốt!
Long Phù Nguyệt mở mắt to tròn đi đến, còn thêm bộ dáng cực kỳ tò mò, thập phần ra sức giống như lần đầu nhìn thấy.
Rốt cuộc có người không tự nhiên đứng lên.
Vân Mặc Dao là sủng thiếp được yêu nhất của Phượng Thiên Vũ, nàng một lòng muốn làm Vương phi của hắn nên từ lúc biết thân phận Long Phù Nguyệt, trong lòng vẫn rất bất an, e sợ tâm tư của Vương gia sẽ bị tiểu nha đầu cổ quái này quyến rũ, dù sao, Long Phù Nguyệt cũng là công chúa, hơn nữa còn có hôn ước cùng Phượng Thiên Vũ.
Vốn là, nàng đêm nay nghe nói tiểu nha đầu này bỏ trốn. Nàng không những không kinh sợ mà còn vui sướng. Nghĩ đến kình địch vừa đi, lại không nghĩ rằng trong nháy mắt bị Vương gia bắt trở về!
Đánh nha đầu kia hai mươi côn còn đem nàng vào lều lớn của hắn. Vân Mặc Dao rốt cuộc không rõ trong hồ lô Phượng Thiên Vũ có bán thuốc gì, liền tìm cớ đến nhìn một cái.
Hai người nói mấy câu nàng liền tìm thời cơ ngồi vào trong lòng Phượng Thiên Vũ. Hắn luôn luôn phong lưu, thật không cự tuyệt, lại không nghĩ tiểu nha đầu kia phía sau chạy vào. Vốn bọn họ đang thân mật rốt cuộc đều bị phá hỏng.
Nhưng nếu là có người giống như một người đang xem diễn tuồng, thì lại là một chuyện khác.