Thanh âm của hắn có chút ám ách cùng run run, không giống như ngữ điệu bình thường.
Hắn, không thấy mình!
Long Phù Nguyệt không biết nên cảm thấy cao hứng hay bi ai, suy sụp ngã ngồi, chỗ bị lửa đốt đau đớn như trước.
Bấ quá, tốt xấu gì nàng cũng cứu được một bức vẽ, tuy rằng bên ngoài có bị cháy khét một chút, nhưng hình người trong ảnh không bị tổn hại.
Nàng thở phào một cái. Cẩn thận đem bức họa kia xếp lại đặt ở trong lòng.
Phượng Thiên Vũ lảo đảo ở trên không bắt loạn, nhưng ngay cả một cọng lông cũng không nắm được.
Là mình hoa mắt sao? Hay vẫn còn hi vọng xuất hiện kỳ tích?
Nàng không hề xuất hiện, nàng hoàn toàn không hề xuất hiện!
Nha đầu kia luôn như thế, khuấy động mặt hồ cho cuồn cuoocnj sóng, sau đó không chịu trách nhiệm mà rời đi.
Ích kỷ, tùy hứng lại đáng giận! Nhưng tại sao mình vẫn không từ bỏ được?
Hắn bùm một tiếng ngồi ở trên ghế, sắc mặt tái nhợt, lông mày nhíu lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trong lòng Long Phù Nguyệt run sợ nhìn hắn, miệng lẩm bẩm: “Vũ Mao sư huynh, không phải ta không muốn ra, là ta thực sự không ra được, muốn trách thì trách hô ly thối kia, ô ô ô ô... Hắn làm ra cái kết giới chết tiệt này, ta muốn ra cũng không ra được.......”
Qua đã lâu, trong phòng cũng không có một chút động tĩnh.
Thì ra........Thật là mình đã hoa mắt.......
Khóe miệng Phượng Thiên Vũ lộ ra chút cười khổ, bỗng nhiên vỗ bàn: “Mang rượu tới!”
Long Phù Nguyệt hoảng sợ: “Lại uống? Không phải lại muốn gọi Vũ kĩ chứ? Nếu say rượu mất lý trí thì làm sao bây giờ?”
Ý niệm trong đầu nàng còn chưa nghĩ xong, thị vệ bên ngoài đã phụng mệnh đưa vào một bầu rượu cùng mấy đĩa đồ nhắm.
May mắn lần này không có vũ kĩ đến giúp vui, Long Phù Nguyệt cuối cùng cũng buông nửa tâm.
Phượng Thiên Vũ ngồi xuống, một người tự rót, tự uống, hầu như không ăn gì, đảo mắt một lát, bầu rượu đã được uống hết.