Mục lục
Nghịch Ngợm Cổ Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tốt lắm!” Long Phù Nguyệt gật gật đầu, quay người lại liền xông ra ngoài.

Vừa mới chạy ra tới cửa phòng, nàng liền dừng bước, ngơ ngác nhìn nam nhân đang đừng thẳng trên cầu kia.

Phượng Thiên Vũ đứng ở nơi đó, một thân áo trắng trong gió đêm phiêu dật.

Hai tay hắn nắm chặt vòng bảo hộ của cây cầu trúc, chặt đến nỗi các đầu ngón tay đều trở nên trắng bệch.

Long Phù Nguyệt ngươi thật nham hiểm, một lần lại một lần cùng ta chơi trò mất tích, ta lại làm sai cái gì sao? Ngươi muốn trừng phạt ta đến như thế nào mới vừa lòng đây?

Nếu không thương ta, vì sao lại quay về? Vừa cho ta một tia hi vọng lại tàn nhẫn xoay người, ngươi đem chân tình của ta đặt ở chỗ nào? Trong lòng của ngươi còn có thể cho ta một nửa vị trí nào không?

Thân thể hắn run lên nhè nhẹ, nhìn nước chảy dưới hồ, đủ loại cảm xúc lưu chuyển trong mắt, đến cuối cùng chỉ còn trần ngập tuyệt vọng cùng tĩnh mịch….(NN: hảo đáng thương a TT^TT)

Cũng không hiểu vì sao, nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng Long Phù Nguyệt từng đợt co rút đau đớn, hận không thể ôm lấy hắn mà an ủi.

Kìm lòng không được đi về phía trước, chậm rãi đưa tay ra, nghĩ muốn chạm vào bờ vai hắn.

Khoảng cách rõ ràng rất gần, nhưng vươn tay ra lại giống như cách nhau ngàn vạn dặm.

Hai tay nàng như xuyên qua cơ thể hắn, nắm được chỉ toàn là hư không.

Khóe miệng nàng không khỏi lộ ra nụ cười khổ, hắn và nàng tựa như hai đường thẳng song song, nhìn thấy nhau nhưng không thể lại cùng xuất hiện….

Phượng Thiên Vũ đứng ở trên cầu ngơ ngác một lát, bỗng nhiên cười lạnh lùng, đi xuống cầu.

Ống tay áo hướng phía sau vung lên, một trần cuồng phong từ tay áo phát ra, chỉ nghe “oanh” một tiếng vang thật lớn, toàn bộ cầu trúc hóa thành mảnh nhỏ, hoàn toàn biến mất!

Những mảnh nhỏ còn lại của cây cầu rớt xuống nước, đánh vài cái xoáy, rồi bị cuốn đi…..

Phượng Thiên Vũ giống như vứt bỏ toàn bộ ràng buộc, cũng không hề quay đầu nhìn lại.

Bóng lưng của hắn thật tiêu điều, làm cho trong lòng Long Phù Nguyệt lại một trận đau đớn.

Nàng ngẩn ngơ, không hiểu hắn lại tức giận cái gì. Sợ run một hồi, rốt cuộc lo lắng liền đuổi theo.

Bước chân Phượng Thiên Vũ cực nhanh, chỉ trì hoãn một hồi đã không còn nhìn thấy bóng dáng của hắn.

Đã trễ thế này hắn còn có thể đi đâu?

Hoảng hốt nhớ lại lời Điềm nhi nói Long Vương phi ở tại Hà Hương điện. Họ là vợ chồng hẳn ở chung một chỗ, như vậy hắn quay về Hà Hương điện rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK