Vừa quay đầu lại, lại thấy bảo bối đồ đệ của mình tuy rằng đang thưởng thức trà, nhưng đôi mắt lại ở trên người Long Phù Nguyệt, sắc mặt lại lộ ra một tia khiếp sợ. Tựa hồ cũng nghe đến nổi không phân biệt được.
Trên khuôn mặt to béo của Quỷ y Phương Nam lộ ra một chút cười xấu xa, sờ sờ đầu Long Phù Nguyệt: "Tiểu nha đầu, ngươi còn nhỏ như thế này mà xạo quá, vật ly kỳ cổ quái sao lại nhiều như vậy? Ha ha, Lão phu thực sự vui vẻ. Hiện tại ngươi cũng mệt mỏi. Xuống trước nghỉ ngơi. Ngày mai hãy nói tiếp."
Quay đầu lại liếc mắt nhìn đồ đệ bảo bối: "Này, xú tiểu tử, chim bồ câu nướng của ngươi có chuẩn bị tốt hay không? Đại gia đói muốn chết!"
Phượng Thiên Vũ vẫn còn chút hứng thú chưa dứt cũng đành đứng lên, tựa hồ còn có chút luyến tiếc, nha đầu này, hắn và nàng chung sống thời gian dài như vậy, lại chưa bao giờ biết trong cái đầu nhỏ của nàng có nhiều điều ngạc nhiên đó, cùng nàng ở chung một thời gian càng ngày càng cảm giác nàng chính là một tòa bảo tàng, làm cho hắn nhịn không được muốn tìm tòi càng nhiều...
Bất quá, về sau hắn còn có nhiều thời gian cùng nàng ở chung, thật sự cũng không cần nóng lòng. Nghe được lời sư phụ nói, hắn mỉm cười: "Toàn bộ chim bồ câu đã chuẩn bị chỉnh tề, chỉ còn đợi sư phụ đến dùng bữa"
Long Phù Nguyệt sửng sờ một chút, không nhịn được nói: "Này, tiền bối, tại sao người lại thích ăn bồ câu như vậy? Ăn thịt gà không được sao? Phải biết rằng bồ câu này chính là tượng trưng cho hoà bình, cũng chính là chim hòa bình "
"Chim hoà bình? Tên này quả thực mới mẻ. Bất quá, lão phu không thích ăn gà, thịt gà cũng không trơn mềm như thịt bồ câu, mà gà chính là ở trong đất tìm thức ăn, làm sao giống bồ cầu bay lượn ở trên bầu trời, thịt có vẻ mạnh mẽ và dai. Ha ha, ngươi không nghe nói qua một con chim bồ câu thắng chín con gà sao. Nói ta để ý chính là chỗ này?. Lão nhân gia này tựa hồ đối với Long Phù Nguyệt rất có kiên nhẫn, dong dài lắm điều giải thích nửa ngày, mới đi theo Phượng Thiên Vũ.