Long Phù Nguyệt sợ tới mức suýt nữa té xuống hồ cát.
Trời ạ, trên đời này liệu còn có ai đen hơn nàng không? Vừa thoát khỏi bầy sói, giờ lại gặp đạo tặc sa mạc, ông trời có phải đang cố ý đùa nàng không?
Nàng nghiêng đầu nhìn ‘đại sư huynh’, đại sư huynh vẫn đang ngồi ở chỗ kia, không nhúc nhích, trên mặt là một mảnh lạnh nhạt, không biết là bị sợ đến choáng váng hay là không để đám đạo tặc vào mắt.
Long Phù Nguyệt chỉ hi vọng là ý sau.
Đám đạo tặc này tự nhiên cũng nhìn thấy hai người Long Phù Nguyệt, chợt thấy tiểu hồ ly trong lòng Long Phù Nguyệt, ánh mắt rạng ngời. Ở trong sa mạc, tuy rằng cũng có hồ ly, nhưng đều là màu vàng đen___Thổ Hồ Ly, còn loại hồ ly trắng như tuyết, thì bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Lại vừa thấy hố cát này có hai người, thấy bọn họ nghèo túng, cô đơn bóng chiếc, liền biết là bọn họ bị vây ở trong sa mạc mấy ngày. Người như vậy bọn họ không để vào mắt. Mạnh mẽ ghìm chặt dây cương.
Người cầm đầu dùng thanh đao chỉ vào hai người: “Giao con hồ ly ra đây, ta sẽ tha tội chết cho!”
Long Phù Nguyệt ôm chặt tiểu hồ ly: “Các ngươi muốn con hồ ly này để làm gì?”
Người cầm đầu kia cười ha hả: “Hồ ly này da lông bóng loáng, lột ra để làm cái áo da trấn thủ thì không tồi.”
“Đem da các ngươi lột ra, làm mặt nạ da người thì không tồi!” Tiểu hồ ly bỗng nhiên kêu lên. Hai mắt xanh mượt, trừng mắt nhìn đám đạo tặc này, cơ hồ muốn phun lửa.
Đám đạo tặc này tự nhiên không nghĩ tới tiểu hồ ly sẽ nói tiếng người, giật nảy mình, ghìm ngựa lui về phía sau hai bước, đạo tặc cầm đầu cũng có đôi chút kiến thức, nhìn chằm chằm vào tiểu hồ ly: “Di, con hồ ly này tự nhiên lại nói tiếng người! Chắc không phải là tu luyện thành tinh rồi chứ? Ha ha, như vậy thì hồ ly càng đáng giá!”
Toàn thân tiểu hồ ly lông trắng dựng lên vì giận dữ, hét lên: “Dám đối với hồ ly thượng tiên ta vô lễ, cho các ngươi biết lợi hại!”