Nam tử kia bỗng cúi người xuống gần nàng, hé ra gương mặt tuyệt quốc khuynh thành mà cách gương mặt Long Phù Nguyệt chưa đến hai phân, cười híp mắt nói: “Tiểu nha đầu, ngươi còn giả bộ hồ đồ? Nếu hai nước Thiên Cơ và Thiên Tuyền không xảy ra chiến tranh,… khoảng hai năm nữa ngươi chính là Vương phi của ta, phụ hoàng ngươi từng chính miệng đem ngươi hứa gả cho ta. Đáp ứng khi ngươi tròn mười lăm tuổi liền gả sang đây, đáng tiếc trời tính không bắng người tính, trên thế giới này không có Thiên Cơ quốc, nên ngươi không thể làm Vương phi, nhất định chỉ có thể làm hạ nhân ti tiện …..”
“Cái gì? Ta đã hứa gả cho ngươi rồi? Nhìn dáng vẻ của ngươi ít nhất cũng hơn hai mươi tuổi, mà ta mới mười hai mười ba tuổi, làm sao có thể thành thần với một tiểu Nhóc con?" Long Phù Nguyệt chỉ vào mũi mình, tuyệt đối không tin.
Nam tử kia sắc mặt trầm xuống: “Ai nói với ngươi là ta thành hôn với Nhóc con? Ngươi vừa ra đời liền có xà đồ đằng, phụ hoàng của ta cho là điềm lành, muốn cưới ngươi, phụ hoàng ngươi không thể không đáp ứng, cho nên năm năm trước đã định hôn sự cho chúng ta…”
Thì ra là như vậy!
Long Phù Nguyệt liếc mắt nhìn nam tử kia, thầm nghĩ: “Soái ca này đẹp trai đến không còn thiên lí, có thể lấy làm phu quân hình như không tồi. Chỉ là không biết hắn có lão bà khác hay không… Chết thật, ta nghĩ cái gì vậy? Hiện tại ta là một công chúa mất nước, làm sao có thể hoàn thành hôn sự này? Haiz, thật không nghĩ người kia đúng là Vương gia địch quốc, đáng tiếc ta với hắn hữu duyên vô phận….Hay là làm hạ nhân trong phủ hắn vài ngày rồi trốn đi?”
Nghĩ đến đây, nàng cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, cười hì hì nói: “Là ai muốn chạy trốn vậy?”
Lông mày vị Vương gia nhếch lên: “Không muốn chạy trốn vậy ngươi nhảy vào hồ làm gì?”
“Ha ha, là ta đánh cược thua ngài, ta trở thành người hầu của ngài nên muốn bắt con cá nịnh bợ ngài a…” Long Phù Nguyệt nói dối đến mặt không đỏ tim không đập.
Vương gia kia còn muốn nói gì, lại nghe tiếng vó ngựa trong rừng kia đột ngột tới, tựa hồ có một đám người ngựa hướng bên này chạy vội tới.
Mắt vị Vương gia kia trầm xuống, giơ tay lên, Long Phù Nguyệt nhất thời không nói nên lời.
Nàng lắp bắp kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng, bị áo choàng kia bọc lại kín mít từ đầu đến chân không chỗ hở.