Chỉ có thể trong mong nhìn hắn, nước mắt giống như vòi nước, tích tích rơi xuống.
Hắn vẫn uống đến canh ba mới lung la lung lay lên giường ngủ.
Long Phù Nguyệt bình thường ngủ không ít, nhưng bây giờ lại không buồn ngủ chút nào.
Nằm ở trên giường cùng hắn một hồi. mắt thấy trời sắp canh bốn, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Bên ngoài ánh trăng như nước.
Lúc này là cuối thu, gió thu lạnh lẽo quất vào mặt, lá rụng bay bay….
Vô số cây cối thấp thoáng dưới ánh trăng, lưu lại bóng dáng in trên mặt đất. Ngay cả không khí đều rất tươi mát.
Long Phù Nguyệt chầm chậm bước dưới trăng, gió thu hơi lạnh làm nàng rùng mình một cái.
Không khỏi ôm lấy cánh tay, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ.
Hai ngày đã qua, thân thể này cũng càng ngày càng suy nhược, không cần nhìn những vết thối rữa trên cánh tay, nàng cũng biết màu sắc đã đậm thêm không ít, thậm chí dưới ánh trăng mông lung thoáng nhìn qua cũng có thể thấy được.
Cũng không biết bây giờ mình đã biến thành bộ dáng gì, nhưng khẳng định, tuyệt đối không đẹp mắt.
Trước tiên nàng vòng qua Hoàn Thúy điện nhìn một cái, Hoa Bão Nguyệt vẫn chưa trở về.
Người này sẽ không đem nàng quên mất chứ? Nhớ tới tính tình hắn cà lơ phất phơ, Long Phù Nguyệt cảm thấy khả năng này thực sự không nhỏ.
Nhưng việc đã tới nước này, nàng cũng chỉ có thể đi từng bước tính từng bước, chờ xem mà thôi.
Ai, có lẽ đợi hắn nhớ tới ta, ta đã biến thành bộ xương hư thối rồi.
Dù sao trong Vương Phủ cũng không có ai nhìn thấy nàng, Long Phù Nguyệt liền loạn ý đi dạo lung tung.
Cũng không biết đi dạo bao lâu, trong lúc vô ý đã đi đến Hà Hương viên.
Nhớ tới hài tử kia, trong nội tâm nàng bỗng dâng lên một trận nhiệt huyết.
Trải qua chuyện lần này, nàng đã biết, nó là con của nàng!
Nhớ tới con mình, nhưng mình lại không thể tự mình dưỡng dục, trong lòng bỗng có một trận mất mát khổ sở không nói nên lời.
Bất tri bất giác đi vào bên trong vườn Hà Hương viên, đi vào đại điện nơi Long Vương Phi đang nghỉ.
Trong đại điện của Long Vương Phi lại lóe ra ánh sáng của ngọn đèn.