Nàng liếc mắt nhìn Long Phù Nguyệt một cái, ôn nhu nói: "Phù Nguyệt cô nương, ngươi bây giờ may mắn là thị nữ bên người Vương gia, đây chính là phúc khí tám đời cũng tu không đến, ẩm thực, cuộc sống hàng ngày của Vương gia, chính là một chút cũng không được qua loa, một chút lầm lỗi, cũng không phải là ngươi một thị nữ nhỏ nhỏ có thể được tha thứ "
Lại quay đầu hướng Phượng Thiên Vũ vén áo thi lễ: "Nô tì kêu người chuẩn bị một ít đồ ăn thanh nhã, thỉnh Vương gia nếm thử."
Nàng vỗ nhẹ hai tay, xuất hiện hai tiểu nha hòan tóc trái đào bưng hai hộp đựng thức ăn. Đặt ở trên bàn nhỏ.
Nhã Nhi tự mình mở hộp đựng thức ăn, đồ ăn mùi thơm ngát từng đợt từng đợt bay tản ra. Nàng ân cần bố trí tốt đồ ăn, khẽ cười nói: "Vương gia, đây là Nhã Nhi tự mình xuống bếp vì ngài làm. Vương gia nếm thử, rất vừa miệng."
Long Phù Nguyệt cười híp mắt nhìn nàng giống tiểu ong mật dường như bận trước bận sau, không cần phải nói, lại là đến quyến rũ hắn. Loại tiết mục này, tiểu thuyết xuyên việt thường có, ngốc nghếch vãn luôn là ngốc nghếch. Cắt, mất công nàng ta đánh một bản đàn rất hay, thì ra trong đầu lại là tương hồ. Hiện tại là thời điểm đánh đàn khoe khoang văn nhã, nàng lại làm một bàn thức ăn, hắc hắc, vậy cũng có điểm không hợp với phong cảnh.....
Nàng nhìn trộm nhìn Phượng Thiên Vũ, quả nhiên thấy lông mày đẹp của hắn hơi hơi nhăn lại, trong ánh mắt có một tia không kiên nhẫn.
"Nhã Nhi, ai cho phép ngươi đem thức ăn mang đến nơi đây?" thanh âm Phượng Thiên Vũ gần như không có cao thấp phập phồng, nhưng không khí chung quanh tựa hồ chợt giảm xuống hơn mười độ, đông lạnh Nhã Nhi đến run.
Nàng nhìn thấy Phượng Thiên Vũ sắc mặt không tốt, sợ tới mức bùm một tiếng quỳ trên mặt đất, rung giọng nói: "Nhã Nhi nghe bọn nha đầu nói Vương gia bữa tối ăn không nhiều lắm, chắc là tại phòng bếp làm không hợp khẩu vị Vương gia, cho nên Nhã Nhi mới......"
Nàng một câu chưa nói xong, Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: "Ai cho ngươi lá gan, dám trộm nghe chuyện của bổn vương?"
Thanh âm của hắn thực bình thản, lại làm cho Nhã Nhi toàn bộ thân mình đều sợ tới mức run rẩy lên, nằm dưới đất, không dám đứng dậy.
Long Phù Nguyệt xem nàng vuốt mông ngựa lại vỗ vào đùi ngựa trước, trong lòng âm thầm buồn cười, đi đến một bàn đồ ăn trước mặt, rất không khách khí mỗi dạng đồ ăn đều nếm thử một miếng.