Cổ Nhược hơi sửng sờ một chút, ngẩng đầu. Ở đây có hồ sao?
Trước mắt vẫn là rừng đào bạt ngàn như cũ, hắn nhìn đến cuối cùng vẫn không thấy bóng dáng Hoa Tích Nguyệt.
Hay là —— Nó gặp phải ma quỷ gì rồi?!
“Hoa Tích Nguyệt! Hoa Tích Nguyệt! Ngươi ở đâu? Đó không phải là ta!” Hắn gọi vào trong đạo phù..
Đạo phù không có động tĩnh gì, im lìm nằm ở lòng bàn tay hắn.
Chẳng lẽ —— Nó gặp chuyện gì ngòai ý muốn rồi?
Cổ Nhược mất hết kiên nhẫn, bay ngược trở lại hướng khi nãy chia tay Hoa Tích nguyệt
Khinh công của hắn cũng được coi như thiên hạ vô song, lần này dùng toàn lực bay đi, tốc độ không thua gì gío lốc.
Sóng gợn lăn tăn, nước xanh biêng biếc trong vắt như gương, bên bờ là từng cây liễu rũ xuống, cành liễu mảnh mai như tóc người tình, nhẹ bay trong gió, phản chiếu xuống mặt hồ, phía xa xa đằng kia là một cây cầu nhỏ, nhìn có vài phần giống Đọan Kiều ở Tây Hồ.
Nếu sau lưng không phải là rừng đào, Hoa Tích Nguyệt chắc chắn nghĩ rằng là do bản thân nhớ đến Tây Hồ.
Cổ Nhược từ phía kia chậm rãi bước đến.
Gió nhẹ thổi mái tóc dài của hắn bay tán lọan, tay áo phiêu phiêu, bước chân nhẹ nhàng, nổi sóng phong ba.
Dung mạo tuyệt đẹp không che dấu hết vẻ cao ngạo, đôi môi so với người bình thường thiếu đi chút sắc hồng hào, ánh mắt nhàn nhạt mang theo cảm giác lạnh như băng, tựa tiên nhân vừa giáng thế, khiến nó kìm lòng không đậu nuốt nước miếng.
Ai, ân công hắn —— Hắn càng ngày càng hấp dẫn ánh mắt người khác.
Khiến trái tim hồ ly của nó đập nhanh như hươu chạy.
Nó bỗng luống cuống, há miệng thở, sợ bản thân quên đi mà không hít thở. Ánh mắt, lại thủy chung không thể rời đi bầu trời trong xanh như ngọc, bóng dáng không nhiễm chút bụi trần kia.
Cổ Nhược cứ như vậy, như nước chảy mây trôi đi đến trước mặt của nó.
Vươn tay vuốt đầu nó: “Tích Nguyệt, ngươi khẩn trương cái gì? Tìm được hai người bọn họ sao?”
Hoa Tích Nguyệt bị hắn chạm vào nên ngây người ra, cả người như hóa đá.
Hắn lần đầu tiên chủ động chạm vào nó! Thật là nhớ cái cảm giác hắn vuốt ve lông nó ——