Mục lục
Nghịch Ngợm Cổ Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn cười tự nhiên: “Nếu đều là họ Hoa, năm trăm năm trước chúng ta đây chính là một nhà.”

Câu trả lời này của hắn thập phần dối trá, lại cố tình không có sơ hở gì.

Hào quang trong mắt Phượng Thiên Vũ lóe sáng, khẽ mỉm cười nói: “Một nhà? Nhưng Hoa Tích Nguyệt cùng Hoa Kiều Long là hai hồ ly, hay nhân huynh cũng là hồ ly?”

Hoa Bão Nguyệt ngửa mặt lên trời cười ha hả: “Chúng sinh ngang hàng, ở trong mắt của ta, hồ ly cùng người cũng không có gì khác nhau. Tiểu đệ bình sinh yêu hồ thành si, hồ tức là ta, ta tức là hồ......”

Phượng Thiên Vũ cười ha hả: “Hoa huynh quả nhiên là cao nhân, lời nói ra cũng có ẩn chứa huyền cơ. Tiểu Vương thập phần bội phục, muốn kết giao một người bạn như Hoa huynh đây, không biết Tiểu Vương có vinh hạnh này hay không?”

Hoa Bão Nguyệt cười híp mắt: “Có thể được Vương gia nâng đỡ, tại hạ cầu còn không được.”

Trong mắt Phượng Thiên Diệp hiện lên một chút ánh sáng, mỉm cười: “Tốt, tốt, hiếm khi Cửu đệ lại kết giao cho một người bạn, bằng hữu của Cửu đệ, cũng là bằng hữu của bổn vương, huynh đệ chúng ta nhất thể, ta mời Hoa huynh một ly.”

Long Phù Nguyệt chợt nhớ tới tờ giấy kia, trong lòng thầm cười lạnh. Người này sau lưng tính kế với huynh đệ của mình, ở mặt ngoài lại thân thiết như thế, không biết đại Vũ Mao có biết chuyện này hay không......

Không khỏi liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ. Nàng tuy rằng hận Phượng Thiên Vũ phụ bạc nàng, nhưng vô cùng không hy vọng hắn có việc, quan trọng nhất là làm cách nào để cảnh tỉnh Phượng Thiên Vũ đây.

Chợt nghe bên ngoài có một thanh âm mềm giòn dễ vỡ cười nói: “Vương gia, ngài quả nhiên ở trong này, làm cho tiện thiếp dễ tìm.”

Thanh âm này quen thuộc đến cực điểm, sắc mặt Long Phù Nguyệt không khỏi biến đổi!

Long Vương phi! Dĩ nhiên là thanh âm của Long Vương phi!

Theo tiếng, bốn nha hoàn vây quanh một vị thiếu phụ áo trắng đi đến.

Nàng như trước mặc một bộ y phục màu hồng phấn, trên đầu cắm trâm cài ngọc bích, trên mặt trang điểm nhẹ, càng tôn thêm nét đẹp như tranh vẽ.

Phượng Thiên Vũ khẽ nhướng nhẹ đôi mày. Miễn cưỡng tựa vào trên ghế: “Ái phi, sao ngươi lại tới đây?”

Long Vương phi tựa hồ không nghĩ tới trong nhã gian này lại có rất nhiều người, hơi sững sờ một chút, mới nói: “Vương gia, trong cung vừa mới cho người tới triệu ngài vào cung.”

Phượng Thiên Vũ hơi hơi nhíu mày: “Nếu trong cung có người tới, ngươi để cho gia đinh tới tìm ta là được rồi, ngươi đang mang thai,cũng đừng nên quá mệt nhọc.

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK