Khuôn mặt nhỏ nhắn đen đen của Long Phù Nguyệt không thể đen thêm nữa, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, cho dù là chết thì cũng phải chết cùng hắn. Hai người sẽ cùng nhau trở thành quỷ.
Cỗ kiệu ngừng lại, màn kiệu xốc lên, Phượng Thiên Vũ thản nhiên bước ra.
Hắn vẫn bước đi lảo đảo, tựa hồ vẫn còn chưa tỉnh rượu.
Ngẩng đầu nhìn tường thành, lông mày nhíu lại: “Người nào dám ngăn kiệu của bổn vương? Ra đây nói chuyện?”
“Ha ha, Cửu đệ, xin lỗi, Lục ca dẫn theo người, bắt ngươi vì tội gian thần phản quốc!” Trên tường thành, ở chỗ có cây đuốc, một thân hình hiện ra.
Người này mặc một chiếc áo giáp vàng, người gầy mà cao, trên khuân mặt tuấn tú tràn đầy ý cười, đôi mắt lại lạnh như băng không có một tia ấm áp nào.
Người này chính là Lục vương gia Phượng Thiên Diệp.
“Gian thần phản quốc? Bổn vương khi nào thì phản quốc thế? Lục vương gia có chứng cớ không?” Phượng Thiên Vũ ngồi ở trên đỉnh kiệu, ngửa đầu lên nhìn tường thành. Khoé miệng khẽ nhếch tạo thành ý cười.
Tuy rằng chung quanh đèn đuốc sáng trưng, nhưng Phượng Thiên Vũ lại ở tận dưới, nên không thấy rõ vẻ mặt của hắn.
Phượng Thiên Diệp cười ha hả: “Lão Cửu, quan hệ của ngươi cùng đại vu sư Khai Dương quốc thật không tồi phải không?”
Phượng Thiên Vũ lười biếng nói: “Vậy thì sao?”
Phượng Thiên Diệp cười lạnh một tiếng: “Ngươi thân là Vương gia Thiên Tuyền quốc, lại là đại nguyên soái, cùng nhân vật dẫn đầu quốc gia khác âm thầm lui tới, ngươi còn dám nói ngươi không phải phản quốc sao?”
Phượng Thiên Vũ nheo đôi mắt lại, khoé môi lộ ra tia cười châm chọc, chậm rãi nói: “Lão Lục, nghe nói ngươi cùng nữ vương Thiên Khu quốc, quan hệ tựa hồ cũng rất tốt đó……”
Ánh mắt của hắn quét một vòng quanh tường thành: “Các cung thủ đều là người của Thiên Khu quốc đúng không? Tuy rằng không nhiều, nhưng đều là những người tinh anh. À, người cầm đầu chẳng phải là thị vệ của nữ vương bệ hạ sao. Chậc chậc, xem ra nữ vương đối với Lục vương gia ngài đây, thật ra là vừa gặp đã yêu, hay là_____Các ngươi còn có giao dịch khác?”
Sắc mặt Phượng Thiên Diệp bống nhiên thay đổi, đột nhiên nói: “Làm ngươi biết…………..”