Luống cuống tay chân muốn giúp nàng phủ lên, Long Phù Nguyệt lại khoát tay áo, nhăn mày nói: “Không cần lại mang thứ đồ bỏ này. Đúng rồi, Điềm nhi, ngươi cũng đừng kêu ta là phu nhân nữa!”
Điềm nhi nhìn hai bên, thấy bốn phía không có người, mới hơi hơi thở ra, nói: “Theo như quy củ, sườn phi phải gọi là phu nhân, ta không thể gọi người là Vương phi được.”
Trời ạ! Nàng hiểu sai ý rồi.
Long Phù Nguyệt bất đắc dĩ trợn mắt một cái: “Điềm nhi, ta không thích nghe phu nhân hay vương phi cái gì, ngươi cứ như cũ gọi ta là Phù Nguyệt đi.”
Điềm nhi hoảng sợ cuống quít xua tay: “Làm sao được, như vậy không có quy củ! Ngài hiện tại chỉ là sườn phi nhưng so với nô tỳ cao hơn không biết bao nhiêu bậc, hiện tại Vương Phủ còn chưa có chính phi, người chính là chủ tử cao nhất…….”
Điềm nhi đang còn muốn dong dài đã bị Long Phù Nguyệt chặn lại: “Được rồi, ta không thích nghe, nếu ngươi coi ta là bằng hữu thì gọi tên ta. Nếu không, thì quên đi! Ta cho tới bây giờ cũng không quen biết ngươi!”
Một câu liền làm Điềm nhi cấm khẩu, nàng cúi đầu: “Ta về sau vẫn gọi tên ngươi, nhưng nếu có người, đánh chết ta cũng không dám. Quản gia nhất định sẽ lột da ta….”
Long Phù Nguyệt gật đầu: “Quên đi, cứ như vậy cũng được……..”
Lại nói tiếp, Phượng Thiên Vũ cũng thật nhiều tiền, cho người làm ra cái mũ phượng khảm đầy vàng ngọc châu báu. Ở giữa còn một viên minh châu to bằng trái trứng gà, hai bên còn đắp mười mấy chuỗi hạt xuyến. Đẹp đẽ quý giá mà tinh mĩ. Chỉ là đội ở trên đầu nặng muốn chết, mang cả một ngày, cổ của nàng cũng sắp gãy mất rồi.
Nàng cắn răng một cái, cũng tháo luôn mũ phượng. mái tóc đen dài như nước thuận thế chảy xuống.
Điềm nhi muốn ngăn cản, nhưng lại thấy sắc mặt Long Phù Nguyệt, nuốt một ngụm nước miếng. Ai, quên đi….
Nàng vừa đem mũ phượng tháo xuống, ngoài cửa đã truyền đến rất nhiều tiếng chân…..
Điềm nhi hoảng sợ, muốn đội lại mũ phượng lên cho nàng.