Nàng giương nanh múa vuốt xông đến, Phượng Thiên Vũ còn mải ngây người, nên bị nàng nhào lên người.
Hắn vừa rồi bị hút không ít nguyên khí, thân mình còn chưa hồi phục, bị nàng chụp một cái, liền ngã bịch xuống đất.
Long Phù Nguyệt ngồi trên người hắn, nắm tay nhỏ giống như dùi trống, ở trên ngực hắn điên cuồng đánh.
Phượng Thiên Vũ nhớ tới vừa rồi mình quả thật có chút quá đáng, nói ra Long Phù Nguyệt mặc dù là đang đánh hắn, nhưng không dùng tới nội lực, đánh trên người hắn so với gãi ngứa cũng không mạnh hơn bao nhiêu, liền mặc cho nàng xả giận.
Long Phù Nguyệt đương nhiên luyến tiếc đã không dùng nội lực đánh hắn, nhưng nhìn hắn bày ra bộ dạng không sao cả liền tức quá, bỗng nhiên cầm cánh tay hắn lên, cắn lấy một ngụm trên đấy.
Phượng Thiên Vũ đau đớn, thân mình run lên, cố nén không đem cánh tay rút về, cười khổ một tiếng, đem nàng ôm vào trong lòng: “Được rồi, được rồi, ta nhận là ta đã làm sai được chưa? Nương tử, nàng tạm tha vi phu đi.”
Long Phù Nguyệt đỏ mặt lên, cắn cho hắn thêm một ngụm: “Ai là nương tử của ngươi, đừng có nằm mơ.”
Phượng Thiên Vũ liền ôm lấy nàng, ngón tay điểm nhẹ một chút lên cái mũi thon của nàng, cười khẽ nói: “Nương tử của ta đương nhiên chính là nàng. Phù Nguyệt, nàng đã hứa gả cho ta, không được phép đổi ý.”
Long Phù Nguyệt trừng mắt liếc hắn: “Ngươi dám lừa gạt để ta đồng ý, không tính………..”
“Không tính?!” Phượng Thiên Vũ nguy hiểm nheo mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa đôi môi đỏ bừng của nàng: “Phù Nguyệt, nàng đã hứa gả cho ta, sẽ không cho nàng có cơ hội đổi ý, chờ khi chúng ta trở về sẽ cho nàng một hôn lễ trọng đại nhất, để nàng làm tân nương hạnh phúc nhất trên đời.”
Long Phù Nguyệt nhìn hắn, dường như bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó: “Ngươi không phải nói, ta và ngươi đã kết hôn rồi sao? Chẳng lẽ lại muốn kết hôn nữa?”
Cũng không biết tại sao, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một số hình ảnh.
Mũ phượng, khăn trùm đầu, nến đỏ……….Cảm giác giống như đã từng trải qua.
Trong lòng cũng không biết là cảm giác gì, tựa hồ có chút đau khổ nói không nên lời……