Mục lục
Đế Quốc Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 103. Khủng hoảng Bất Dạ Viên


Ngay sau đó, một viên đạn mang theo sát ý nồng đậm bay về phía Chu Hàn.


Những người xung quanh lập tức bị cảnh này thu hút, bọn họ đều giương mắt nhìn chằm chằm vào Tô Hàm và Chu Hàn.


“Súng đồ chơi bắn ra đạn thật.”


“Không ổn rồi, nơi này không thể chơi nữa, mấy trò cosplay này không cẩn thận sẽ gây ra án mạng mất.”


“Mau chạy đi, đừng ở lâu nữa.”


Đám đông lập tức trở nên hoảng loạn, không ít người bắt đầu chạy ra bên ngoài.


Chỉ là việc kinh doanh ở đây rất hot, người đến chơi thực sự quá nhiều, vì vậy trong chốc lát khó có thể chen ra được.


Nếu như không giải quyết ổn thỏa, sợ là sẽ xảy ra sự kiện giẫm đạp mất.


“Đây là đạn thật.” Tô Hàm chậm chạp phản ứng lại, cô vô thức ném khẩu súng đồ chơi trong tay xuống đất, cả người không ngừng run rẩy.


Lúc này Tô Hàm đang đứng ở trên thuyền địch, trong lòng cũng kinh hãi đến tột cùng.


Cho dù là ai thì cũng sẽ không ngờ tới, một khẩu súng đồ chơi như này vậy mà lại có thể bắn ra đạn thật.


Cảnh tượng này không chỉ khiến Tô Hàm sững sờ mà còn khiến Chu Hàn cảm thấy giật mình hoảng hốt.


Chu Hàn cũng không ngờ bên kia lại chơi lớn như vậy, trực tiếp tráo súng thật thay cho súng đồ chơi.


“Chu Hàn, chạy mau.” Tô Hàm hét lên một tiếng với Chu Hàn, sợ anh bị bắn trúng.


Mà Chu Hàn chỉ cần hơi xoay người là đã dễ dàng tránh được.


Nhưng khi anh vừa né được viên đạn này thì một viên đạn khác bỗng từ phía sau bay tới. Hai viên đạn gần như được bắn ra cùng một lúc.


Chu Hàn không hề do dự chút nào, xoay cổ tay một cái bắt lấy viên đạn.


Anh nắm chặt viên đạn trong tay, nhưng một màn tiếp theo lại khiến anh sững sờ.


Viên đạn ngay lập tức tan chảy như một viên thuốc con nhộng và mắc kẹt trong bàn tay anh ta.


Sau đó, một mùi vị thịt bị ăn mòn chầm chậm lan ra.


Trúng kế rồi.


Tim Chu Hàn nảy lên một cái, lập tức lấy ra một lọ nước thuốc nhỏ từ trong người, động tác mở ra vô cùng nhanh nhẹn.


Cùng lúc đó, một vài kẻ mặc bộ trang phục chú hề lợi dụng sự hỗn loạn của đám đông hoặc vô tình hoặc cố ý tiếp cận Chu Hàn và Tô Hàm, tốc dộ của bọn họ rất nhanh, bước chân đều đặn, vừa nhìn liền biết đã trải qua huấn luyện bài bản.


Chỉ là lúc này hai chân của Tô Hàm đang không ngừng run rẩy, cảnh tượng vừa rồi khiến cô vô cùng sợ hãi.


Suýt chút nữa thì Tô Hàm đã tự tay giết chết người đàn ông mà mình yêu nhất.


Giờ phút này, cô thậm chí còn không dám tin tưởng những gì đang xảy ra trước mắt, cả người hoảng sợ đến mức sắp ngã nhào xuống đất.


Còn Chu Hàn đang bận rửa sạch chất độc trên tay, giây lát không để ý đến tình hình xung quanh.


Vài tên mặc trang phục chú hề gần như đồng thời đi đến bên cạnh Chu Hàn và Tô Hàm.


Động tác của bọn chúng vô cùng ăn ý, Tô Hàm bị một tên bịt miệng bằng thuốc mê.


Còn mấy tên bên cạnh Chu Hàn xông lên đâm vài nhát về phía anh, gần như toàn bộ nhát dao đều nhắm vào chỗ hiểm.


Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, trên mặt Chu Hàn bỗng lóe lên một nụ cười giảo hoạt, anh lập tức nhìn về phía góc tối rồi hô lên: “Thanh Long, cứu người.”


Ngay sau đó, anh trở tay đấm vào mặt một tên hề, mũi chân liên tục đạp vài cái khiến cho mấy tên xung quanh lần lượt ngã nhào xuống đất.


Mà dao trên tay những tên hề ấy cũng bị buông lỏng rồi rơi xuống mặt đất.


Một tiếng “rắc” khiến mọi người ớn lạnh vang lên, mấy tên hề nằm trên mặt đất trong nháy mắt bị giẫm nát cổ.


Chu Hàn xoay người lao về phía một chiếc khinh khí cầu đang bay lên trời, bước chân của anh rất nhanh, nháy mắt đã chạy đến gần.


Khinh khí cầu lúc này đã bay được nửa đường, Chu Hàn dùng sức giẫm lên tòa nhà bên cạnh rồi mượn lực nhảy vọt lên trong nháy mắt.


Lúc này đang có một người đứng trên khinh khí cầu, trên mặt anh ta đeo một chiếc mặt nạ hình đầu lâu nhìn vô cùng quái dị.


Bởi vì khóe miệng của đầu lâu kia đang nhếch lên, thoạt nhìn giống như đang cười.


“Sao anh phát hiện ra bọn tôi?” Khuôn mặt ẩn sau chiếc mặt nạ dày cất tiếng hỏi, giọng điệu có chút không thể tin nổi.


Mặc dù mặt nạ đang cười, nhưng không biết là gương mặt phía sau mặt nạ đang có biểu cảm gì.


Có thể là kinh ngạc, hoảng hốt, hoặc cũng có thể là một biểu cảm vô cùng phức tạp.


Nói chung là khuôn mặt phía sau mặt nạ kia chắc chắn không cười.


“Cũng chẳng có gì khó cả.” Chu Hàn lãnh đạm nói một câu: “Khả năng phản trinh sát và phản theo dõi của tôi các người không tưởng tượng nổi đâu.”


Chu Hàn vừa nói xong lập tức giơ tay lên, tàn nhẫn vung tay vào mặt đối phương.


Một tiếng “bốp” vang lên, mặt nạ của người kia lập tức bị hất tung, lộ ra khuôn mặt vô cùng đáng sợ.


Khuôn mặt này vô cùng xấu xí, trên mặt toàn là vết bỏng, xem ra người này có lẽ đã trải qua một trận hỏa hoạn, hơn nữa vẫn còn sống.


Nhưng mà cả khuôn mặt đã bị hủy hoại.


“Không tồi, đúng chuẩn vai ác.” Chu Hàn nhìn chằm chằm vào mặt đối phương.


Chỉ cần nhìn vết thương này là biết đám cháy lớn như thế nào. Có thể thoát ra được đám cháy lớn như vậy, hơn nữa còn dũng cảm sống tiếp với gương mặt đã bị tàn phá thế kia.


Không thể không nói rằng người này rất can đảm.


Ngay lúc trong lòng Chu Hàn đang đánh giá người này, anh đột nhiên phát hiện ra có thêm rất nhiều bóng người xuất hiện ở sau lưng anh ta.


Mà những bóng người ấy đều mặc những trang phục giống nhau.


Nhóm người đó lập tức đi tới trước mặt Chu Hàn, sau đó dạt ra hai bên, trong tay cầm theo vũ khí nóng, lần lượt nhắm vào Chu Hàn.


“Anh rất mạnh.” Người đeo mặt nạ nghiêm túc nói với Chu Hàn, chỉ cần nghe giọng điệu là có thể biết được, tên này không phải đang nói đùa.


“Tại sao anh biết rõ là sẽ bị bám theo mà vẫn muốn đưa người phụ nữ của mình ra ngoài?” Người đàn ông đeo mặt nạ tiếp tục hỏi Chu Hàn.


Khóe miệng Chu Hàn khẽ nhếch lên, nói ra những suy nghĩ trong lòng mình: “Thay vì lo lắng các người trả thù khiến cho cả đêm ngủ không ngon thì chẳng bằng trực tiếp dụ rắn ra khỏi hang, một lưới tóm gọn.”


Người đàn ông đeo mặt nạ nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi.


Mặc dù khuôn mặt này đã bị bỏng gần chín mươi phần trăm, nhưng Chu Hàn có thể cảm nhận được vẻ mặt của đối phương lúc này đang rất kinh ngạc.


“Chu Nguyên soái, tôi phục.” Người đeo mặt nạ cười lạnh, sau đó nói sang chuyện khác: “Chỉ là tuy tôi phục manh, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ tha cho anh.”


“Nói trước cho anh một câu, cho dù sức mạnh của anh có nghịch thiên đến đâu thì cũng không thể nào phá vỡ được thế cục này.”


“Anh cũng đừng quá đắc ý, bởi vì người phụ nữ của anh …”


Người đeo mặt nạ còn chưa kịp nói hết câu, giọng nói của Thanh Long đã vang lên: “Nguyên soái, phu nhân đã an toàn rồi.”


Thanh Long vừa nói xong, người đàn ông đeo mặt nạ bỗng rùng mình một cái.


Anh ta vô thức nhìn về phía đài cao cách đó không xa, kết quả là không thấy bóng dáng của Tô Hàm.


Theo thỏa thuận trước đó, một khi người phụ nữ của Chu Hàn bị bắt thì sẽ bị ném lên đài cao rồi treo lên để uy hiếp Chu Hàn.


Kết quả là… bây giờ không thấy người đâu nữa.


“Đây là thủ đoạn của các người sao?” Chu Hàn cười hờ hững, khẽ lắc đầu: “Thực sự quá kém.”


Người đàn ông đeo mặt nạ tức giận đến mức suýt hộc máu, nhưng anh ta vẫn cố sức giữ bình tĩnh nói: “Đừng coi thường người khác, bây giờ anh phải đối mặt với bọn tôi, với một đống vũ khí nóng như thế này thì anh có thể ngông cuồng được nữa không?”


Chu Hàn cười dịu dàng, nhưng trong nụ cười lại mang theo một tia sát ý.


Anh lạnh lùng nói một câu: “Làm người phải tự mình hiểu lấy mình, phải biết vị trí của mình ở đâu.”


Nói xong, Chu Hàn lại nói sang chuyện khác: “Anh có thể thoát khỏi một đám cháy lớn kia, nhưng chưa chắc đã thoát được đám cháy của tôi đâu.”


“Anh động tới tôi thì chẳng khác gì rước họa vào thân cả, bây giờ cái họa này đang muốn thiêu chết anh đấy.”


Mặc dù câu nói này của Chu Hàn rất bình thản nhưng từng câu từng chữ lại như châu ngọc, giống như không phải đang mỉa mai người đeo mặt nạ.


Người đàn ông mặt nạ không thèm để ý, nở một nụ cười vô cùng quái dị, anh ta buồn bã nói: “Hóa ra bản lĩnh khoác lác của Chu Nguyên soái lại mạnh đến vậy.”


Đối mặt với lời trào phúng này, Chu Hàn cũng ngoảnh mặt làm ngơ.


Dù sao thì kết cục của anh ta đã được Chu Hàn thu xếp sẵn rồi.


Anh giơ tay lên làm động tác bắn súng nhắm thẳng vào đầu tên đeo mặt nạ.


Môi mỏng khẽ thốt lên: “Pằng.”


Chương 104. Nội bộ rối ren


Sau khi Chu Hàn thốt ra lời này, một bóng người đứng sau lưng tên đeo mặt nạ lập tức giơ tay lên nổ súng bắn tung đầu anh ta.


Hai mắt của anh ta lộ rõ vẻ kinh ngạc hoảng hốt không thể nào tin nổi, thậm chí còn không biết mình chết như thế nào.


“Nguyên soái, tôi không đến muộn chứ?” Khi người đeo mặt nạ ngã xuống, bóng người kia ung dung bắn thêm vài phát súng giải quyết mấy tên còn lại vẫn còn đang chưa kịp phản ứng, đồng thời giơ tay kéo bỏ mặt nạ da người trên mặt mình ra.


Theo động tác kéo ra mặt nạ, khuôn mặt của Vô Kiểm cũng xuất hiện trước mắt Chu Hàn.


Lần này Vô Kiểm không ngụy trang hơi thở.


Bởi vì anh ta lo lắng nếu như mình ngụy trang hơi thở thì sẽ bị Chu Hàn vô tình ngộ thương.


“Không muộn, tới vừa lúc.” Chu Hàn thong thả nói một câu, trong mắt hiện lên một tia sáng.


“Vậy thì tốt.” Vô Kiểm mím môi cười, ánh mắt quét qua mấy thi thể trên mặt đất, khuôn mặt đầy vẻ lãnh đạm.


Sở dĩ anh ta không được liệt vào hàng ngũ sáu đại chiến thần, khiến cho sáu đại chiến thần trở thành thất đại bởi một lý do rất đơn giản, Vô Kiểm chính là quân bài chưa lật của Chu Hàn, khi đối mặt với biến cố, bất cứ lúc nào anh cũng có thể dùng Vô Kiểm để lập tức phản kích kẻ thù.


“Đưa phu nhân trở về nhà đi.” Chu Hàn phất tay một cái về phía Thanh Long rồi nói một câu, sau đó vội vàng rời khỏi Bất Dạ Viên.


Khi quay trở lại biệt thự của nhà họ Hoắc thì đã là mười hai giờ đêm.


Tô Hàm hồn vía lên mây, vẫn còn đang dựa vào trong lòng Chu Hàn. Trong mắt cô lộ ra vẻ kinh hoàng sợ hãi, trông rất giống dáng vẻ bị dọa hết hồn.


Chu Hàn ôm lấy người phụ nữ của mình vào lòng dỗ dành cô, một lúc lâu sau Tô Hàm mới có thể khôi phục lại ý thức sau cảnh tượng kinh hồn bạt vía vừa rồi.


Tắm rửa xong cả hai liền ôm nhau ngủ, không nói với nhau một lời nào.


Sáng hôm sau, khi mọi người thức dậy sau giấc ngủ của mình thì đột nhiên xảy ra biến cố.


Hoắc Khai Hà vẻ mặt tuyệt vọng ngồi trong phòng khách biệt thự, Hoắc Tử Kim ra vẻ hiểu chuyện rót cho ông ta một tách trà.


Nhưng mà Hoắc Khai Hà không còn tâm trạng uống trà, ông ta nhíu chặt lông mày, cả người nhìn như già đi mười tuổi.


“Ba, phấn khởi lên đi.” Hoắc Tử Kim lớn tiếng dỗ dành, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.


“Ôi trời, con đi tìm Tony Bond chơi đi, đừng có ở đây làm hỏng chuyện.” Hoắc Khai Hà lườm Hoắc Tử Kim một cái.


Nhưng cô ta lại bĩu môi nói: “Anh ấy còn chưa dậy đâu.”


Hoắc Khai Hà nghe vậy thản nhiên gật đầu, nhưng đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng lập tức hỏi lại: “Sao con biết nó còn chưa dậy?”


Khuôn mặt xinh đẹp của Hoắc Tử Kim hiện lên vẻ ngượng ngùng, cô ta mím mím môi, giống như đã hạ quyết tâm.


Cô ta chậm rãi nói: “Bởi vì tối hôm qua con và anh ấy đã gạo nấu thành cơm rồi…”


“Làm càn.” Hoắc Khai Hà bùng nổ trong nháy mắt, lập tức nhìn về phía Hoắc Nghệ Tinh rồi quát lớn: “Lấy gia pháp ra hầu hạ cho nó đi.”


Hoắc Tử Kim sợ tới mức vội vàng nói: “Ba, ba đừng tức giận, con chỉ đang nói đùa với ba mà thôi.”


Hoắc Khai Hà hoàn toàn không tin, nghiêm khắc khiển trách cô ta: “Con còn sợ chuyện chưa đủ loạn hay sao? Nhà họ Hào ở Hoành Thành đã vươn tay đến tận đây rồi, đối ngoại ba còn chưa xử lý được mà con còn làm loạn thêm.”


Nói xong, ông ta thở dài: “Thực sự là nội bộ rối ren mà.”


Hoắc Tử Kim nhìn dáng vẻ đau lòng lúc này của ba mình, trong lòng cũng hơi tự trách.


Cô ta do dự một lúc, lập tức đứng lên chạy về phía phòng ngủ của Tony Bond rồi đánh thức anh ta dậy.


“Mau lên, ba em muốn gặp anh, chúng ta cùng nhau đối mặt đi.” Hoắc Tử Kim lôi anh ta xuống phòng khách.


Tony Bond đảo mắt liên tục, rõ ràng là không vui vì có người quấy nhiễu giấc ngủ của mình.


Anh vừa mơ thấy thánh nữ của đời mình xong đó. Kết quả là chưa kịp làm gì đã bị Hoắc Tử Kim quấy rầy.


“Tony Bond, cậu đã làm gì con gái tôi?” Thấy anh ta xuất hiện, Hoắc Khai Hà lập tức truy hỏi.


Khuôn mặt anh ta hiện lên vẻ mờ mịt, lắc đầu nói: “Ông Hoắc, tôi không hiểu ông đang nói gì?”


Hoắc Khai Hà lạnh lùng cười một tiếng, cao giọng nói: “Còn giả vờ không hiểu với tôi sao?”


Ông ta vừa nói xong, Hoắc Nghệ Tinh lập tức xông về phía Tony Bond rồi bắt đầu đánh anh ta.


Anh ta sợ tới mức chỉ biết ngồi xuống ôm đầu, miệng liên tục hét lên: “Chu Nguyên soái cứu tôi với.”


Lời nói của Tony Bond vừa thốt ra, Hoắc Nghệ Tinh vô thức dừng bước chân và thu tay lại.


Rõ ràng ba chữ Chu Nguyên soái có lực uy hiếp rất lớn với ông ta.


“Mới sáng sớm đã ồn ào gì vậy?” Đúng lúc này, trong phòng khách lại xuất hiện thêm một bóng người.


Tiết Minh Dương ngáp một cái rồi nói: “Nguyên soái còn chưa dậy đâu, các người tốt nhất đừng quấy rầy ngài ấy.”


Hoắc Khai Hà nghe xong sắc mặt hơi thay đổi, hiển nhiên là ông ta cũng có chút sợ hãi.


Nhưng đối với chuyện của con gái mình thì ông ta đương nhiên muốn quản.


Nếu không làm như vậy thì về sau không trị nổi nữa rồi.


“Tử Kim, con nói thật đi.” Mắt Hoắc Khai Hà khẽ đảo, cuối cùng nhìn thẳng vào Hoắc Tử Kim rồi nói: “Tốt nhất là đừng có lừa ba.”


Cô ta bĩu môi nói: “Con và Tony Bond thực ra không có chuyện gì cả.”


Vẻ mặt Tony Bond đứng bên cạnh cũng buồn rười rượi, khẽ nói: “Ông Hoắc, ông đừng có mà vu oan cho người tốt, tôi không dễ bắt nạt như vậy đâu.”


Nói xong Tony Bond nắm chặt tay, phải biết rằng một nhà thiết kế nổi tiếng đẳng cấp thế giới như anh ta vậy mà lại bị một doanh nhân giàu có ở Hồng Kông ức hiếp như vậy.


Nếu như các khách hàng của anh ta biết thì bọn họ nhất định sẽ xé xác Hoắc Khai Hà ra làm trăm mảnh.


Giá trị con người của Tony Bond rất cao, hơn nữa còn được hoàng gia các nước cùng giới thượng lưu của mười nước che chở.


“Ha ha.” Hoắc Khai Hà nghe xong lập tức cười lạnh, vẻ mặt ông ta đột nhiên trở nên hơi nghiêm túc, tạo cho người ta cảm giác không giận tự uy.


Tony Bond lúc này cũng hồi phục từ trạng thái mơ hồ khi mới rời giường.


Anh ta đối diện với ánh mắt của Hoắc Khai Hà, trong mắt thậm chí còn lóe lên một tia sắc bén.


Tony Bond biết sợ hãi cũng chẳng có tác dụng gì, anh ta lúc nào cũng đối mặt với khó khăn.


“Con khỉ lông vàng như cậu mà cũng muốn cãi tôi sao?” Hoắc Khai Hà lạnh lùng nhìn chằm chằm Tony Bond, bắt đầu uy hiếp: “Đừng quên đây là Hồng Kông, là địa bàn của nhà họ Hoắc chúng tôi.”


Thấy ông ta khiêu khích như vậy, Tony Bond lập tức không thèm giả vờ nữa mà nói thẳng: “Vậy thì sao nào? Tôi chỉ cần tùy tiện gọi một cú điện thoại là có thể khiến cho nhà họ Hoắc của ông nổ tung thành một đống đổ nát, tan thành mây khói đấy.”


“Tên lửa ở trên ba mươi sáu hòn đảo đều có khách hàng thân thiết của tôi, chỉ cần tôi gọi một cú là có thể bắn nát ông.”


Thấy Tony Bond đối chọi gay gắt với mình, Hoắc Khai Hà lập tức cảm thấy mất hết mặt mũi.


Đây là nhà họ Hoắc của ông ta. Trên địa bàn của ông ta sao có thể chứa chấp một con khỉ lông vàng được?


“Lão Hoắc, xử nó.” Hoắc Khai Hà nhìn chằm chằm Tony Bond, dáng vẻ tựa hồ vô cùng tức giận.


“Tuân lệnh.” Hoắc Nghệ Tinh vô cùng kiên định đáp một câu, đồng thời lên tiếng chế nhạo Tony Bond: “Tôi sẽ không chờ tên lửa của cậu bay đến đây đâu, tôi sẽ khiến cậu nổ trước.”


Nói xong, Hoắc Nghệ Tinh giơ tay xông về phía anh ta.


Tiết Minh Dương thấy vậy định ra tay ngăn cản nhưng đã quá muộn.


Thấy một chưởng của Hoắc Nghệ Tinh chuẩn bị đập trúng Tony Bond, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Hoắc Tử Kim vội vàng chạy đến ngăn cản Hoắc Nghệ Tinh.


“Ông Hoắc, ông không được làm hại anh ấy.” Cô ta vừa ngăn cản Hoắc Nghệ Tinh vừa đứng chắn trước mặt Tony Bond.


Hoắc Nghệ Tinh thu tay lại, vẻ mặt khó tin nhìn chằm chằm vào cô ta, trong lòng vô cùng nghi hoặc.


“Cô chủ, tại sao cô lại bảo vệ con khỉ lông vàng này?” Hoắc Nghệ Tinh cực kỳ khó hiểu hỏi một câu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK