“Nhà họ Hoắc? Nhà họ Hoắc nào?” Hoàng Minh hỏi với vẻ khó hiểu, nghĩ thầm chắc không phải là nhà họ Hoắc ở Cảng Thành đó chứ?
Quả nhiên sợ cái gì thì tới cái đó, Kỳ Tiếu Thiên mở miệng nói: “Là nhà họ Hoắc ở Cảng Thành.”
Hoàng Minh nghe vậy thì trong lòng lập tức chấn động, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Tô Hữu Đào. Anh ta không hề nghĩ tới cái tên chết tiệt này vậy mà còn có thể ôm được chiếc đùi lớn là nhà họ Hoắc.
“Chuyện này cũng không thực tế cho lắm, chỉ dựa vào anh ta – cháu trai thứ hai nhà họ Tô, làm sao có thể quen biết với nhà họ Hoắc được chứ?” Hoàng Minh nói với vẻ mặt nghi ngờ, trong lòng anh ta vô cùng rối rắm.
Kỳ Tiếu Thiên lại thở dài, cũng không giải thích gì nhiều, bởi vì ngay cả gã cũng cảm thấy buồn bực không thôi, dựa vào đâu Tô Hữu Đào có thể có quan hệ với nhà họ Hoắc chứ.
Trong lúc hai người đang đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ, thang máy ở đại sảnh khách sạn đột nhiên mở ra, Chu Hàn dắt Tô Hàm bước ra.
Đi ở phía sau hai người là Thanh Long, trong tay anh ta còn đang cầm một chiếc điện thoại.
Chu Hàn đi tới trước mặt bọn họ, liếc mắt một cái đã phát hiện ra Tô Hữu Đào đang đứng ở bên cạnh, anh lập tức nhíu mày.
Không nghĩ tới người này vậy mà lại bị bắt một cách dễ dàng như vậy, chẳng lẽ anh ta đã đào sẵn một chiếc hố, chỉ chờ mấy người bọn họ nhảy xuống?
Chẳng qua cho dù có là hố lửa Chu Hàn cũng dám nhảy. Chỉ cần Tô Hữu Đào dám chơi, Chu Hàn có thể “chơi đùa” anh ta tới chết.
“Chào buổi tối Chu nguyên soái, Chu phu nhân.”
“Chào buổi tối anh Chu, chị Chu.”
Kỳ Tiếu Thiên và Hoàng Minh thấy Chu Hàn tới vội vàng bước tới chào hỏi.
Chu Hàn vẫy tay, ý bảo hai người không cần khách sáo, sau đó anh ngước mắt nhìn về phía Tô Hữu Đào.
Chỉ thấy Tô Hữu Đào vẫn giả ngây giả dại như cũ, say khướt không khác gì một kẻ bị bệnh tâm thần.
Chu Hàn cũng không quay đầu lại mà chỉ hơi nghiêng đầu với Thanh Long ở phía sau. Anh ta lập tức hiểu ý, vội vàng cầm điện thoại đi đến trước mặt Kỳ Tiếu Thiên.
Sau khi đưa điện thoại cho Kỳ Tiếu Thiên, Thanh Long mới lui về bên cạnh Chu Hàn.
Kỳ Tiếu Thiên hơi nghi hoặc nhận lấy điện thoại rồi nhìn vào, chỉ thấy trên màn hình xuất hiện một video, gã cũng không hề kiêng dè, mở nó ra trước mặt tất cả mọi người.
Nội dung bên trong là cảnh tượng một tên béo đang nhận tội và cầu xin tha thứ, âm lượng của điện thoại cũng được mở rất lớn.
Thế nên Tô Hữu Đào đang đứng một bên có thể nghe thấy rất rõ lời khai của tên béo đã bán đứng mình kia.
Ánh mắt thù hằn của anh ta nhìn về phía chiếc điện thoại trên tay Kỳ Tiếu Thiên, trong lòng không ngừng oán hận tên béo chết tiệt có một cơ hội tốt như vậy mà còn không nắm được, đã thế còn bị người ta trả đũa.
Chẳng qua Tô Hữu Đào đã quên mất một điều, trên thế giới này không phải chỉ có một mình anh ta biết dùng mưu mô.
“Chứng cứ vô cùng xác thực, Tô Hữu Đào bị nghi ngờ có liên quan đến việc xui khiến người ta làm chuyện xấu, mang đi.” Kỳ Tiếu Thiên ra lệnh với Cẩm Y Vệ đang đứng phía sau. Vài tên Cẩm Y Vệ lập tức bước tới, còng tay Tô Hữu Đào lại rồi đưa đi.
Chu Hàn thấy mọi chuyện gần như đã được giải quyết ổn thỏa, anh lập tức mang theo Tô Hàm rời đi, còn mấy chuyện còn lại tất nhiên là giao cho Hoàng Minh và Kỳ Tiếu Thiên xử lý.
Cả một đêm không nói lời nào, sáng sớm hôm sau, sau khi Chu Hàn đưa Tô Hàm đi ăn sáng, anh lập tức đi thẳng đến bệnh viện.
Hôm nay là ngày Hách Lôi xuất viện, tất nhiên là anh phải tới xử lý một chút.
“Thanh Long, xác định số người sẽ tới khách sạn tham gia bữa tiệc, nhớ phải phô trương lãng phí hơn cả ngày hôm qua.” Chu Hàn vừa lái xe, vừa nói một câu với không khí.
“Tuân lệnh.” Giọng nói của Thanh Long truyền tới từ chỗ tối, ngay sau đó liền nghe thấy trên nóc xe truyền tới một tiếng “ca” cực kỳ nhỏ.
Tô Hàm lập tức nhìn về phía kính chiếu hậu, chỉ thấy một bóng người bay xuống từ trên nóc xe, sau khi lộn nhào mấy vòng ở giữa không trung, người nọ đã đáp xuống ở lối đi bộ.
Cô còn chưa kịp nhìn rõ thì bóng người kia đã biến mất không thấy.
Tô Hàm âm thầm táp lưỡi, trong lòng không khỏi bội phục bản lĩnh của Thanh Long.
Khi tới bệnh viện thì đã là tám giờ sáng, ánh nắng chói chang, cả thế giới căng tràn sức sống.
Hai người sóng vai bước vào phòng bệnh, chỉ thấy Hách Lôi đã thu dọn xong, bà ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
Tô Khánh Đông vẫn bày ra dáng vẻ bất lực như mọi khi, khúm na khúm núm đứng bên cạnh Hách Lôi.
“Ba, mẹ, bọn con tới đón hai người xuất viện.” Tô Hàm cười cười nói với hai người.
Hách Lôi liếc Tô Hàm một cái, sau đó bà đưa mắt nhìn về phía Chu Hàn, vui sướng nói: “Con rể à, con định đưa cho mẹ bao nhiêu tiền lì xì mừng mẹ xuất viện vậy?”
Chu Hàn không hề do dự nói: “Một vạn không đủ thì một trăm vạn, một trăm vạn không đủ thì một ngàn vạn.”
“Nghe con mạnh miệng chưa kìa, mẹ chỉ đùa một chút thôi, con cũng đừng để ở trong lòng.” Hách Lôi đã chấp nhận người con rể là Chu Hàn, thế nên cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Tất nhiên Chu Hàn cũng không để ý, hơn nữa anh cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, đối với anh mà nói, tiền tính là cái thá gì chứ? Không cần thiết phải nghiêm túc.
“Như vậy đi, con cứ biếu mẹ một ngàn vạn trước, nếu không đủ thì con lại đưa thêm.” Dứt lời, Chu Hàn hơi nghiêng đầu.
Huyền Vũ đang đứng ở chỗ tối lập tức làm việc. Ngay sau đó, điện thoại của Hách Lôi vang lên: “Số dư Alipay cộng thêm một ngàn vạn tệ…”
Nụ cười của Hách Lôi lập tức trở nên cứng đờ, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn về phía Chu Hàn, bà hỏi với vẻ vô cùng khó hiểu: “Con có nhiều tiền như vậy thật hả?”
Chu Hàn lại chỉ cười nhạt, anh thản nhiên nói: “Mẹ vợ, mẹ xuất viện đi.”
Sau khi cả nhà vui vẻ ra mặt rời khỏi bệnh viện, Chu Hàn lại không đưa bọn họ về nhà.
Hách Lôi lập tức hỏi với vẻ khó hiểu: “Con rể à, con định đưa cả nhà đi đâu vậy? Chẳng lẽ còn bất ngờ gì cho ba mẹ nữa hả?”
Chu Hàn không nói gì chỉ cười, Tô Hàm cũng không nói gì, cô muốn cho mẹ một bất ngờ.
Mười mấy phút sau, một nhà bốn người đi tới trước cửa căn biệt thự mà Chu Hàn mua.
Sau khi xuống xe, Hách Lôi lập tức ngây ngẩn cả người. Căn nhà lớn như vậy bà đã mơ về nó không biết bao nhiêu lần.
Chẳng lẽ đây thật sự là tiền của Chu Hàn? Nhớ tới vừa rồi Chu Hàn tùy tiện ném ra một ngàn vạn, đây rõ ràng là tiền của anh rồi.
Nghĩ tới đây, Hách Lôi lập tức nói với Tô Hàm: “Ngày mai con và Chu Hàn đi kết hôn luôn đi.”
Tô Hàm nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp của cô lập tức đỏ ửng lên, vội vàng lắc đầu nói: “Quá sớm rồi ạ, bọn con chưa định có con vào lúc này.”
Chu Hàn đứng bên cạnh cũng lên tiếng phụ họa: “Con nghe theo vợ.”
Hách Lôi và Tô Khánh Đông thấy dáng vẻ này của Chu Hàn, cả hai lập tức cười ha ha, đồng thời trong lòng bọn họ cũng càng thêm tán thành Chu Hàn.
“Được rồi, ba mẹ cũng đừng đứng ngẩn ra đó nữa, mau vào trong đi thôi.” Tô Hàm vội vàng nói sang chuyện khác, đưa ba mẹ vào bên trong biệt thự.
Lúc này biệt thự đã được bố trí rất nhiều người hầu, thấy cả nhà Tô Hàm bước vào, một đám người hầu xếp hàng ngay ngắn cung kính chào hỏi bọn họ.
Hách Lôi và Tô Khánh Đông vui đến mức miệng không khép lại được. Cả nhà ngồi trong biệt thự đến mười một giờ rưỡi trưa, bấy giờ Chu Hàn mới nhắc tới chuyện tiệc rượu.
Hách Lôi cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ tới Chu Hàn lại có tâm đến vậy.
Cả nhà rời khỏi biệt thự, đi thẳng tới khách sạn.
Nửa tiếng sau, đúng mười hai giờ, cả nhà Tô Hàm bước vào cửa chính khách sạn. Chỉ thấy bên trong có rất nhiều khách khứa đang ngồi, người nào người nấy đều đang nâng chén, vừa trông thấy nhà Tô Hàm xuất hiện, bọn họ lập tức vui mừng đứng dậy.
Dường như những người này đã chờ từ rất lâu, chỉ đợi cả nhà Tô Hàm xuất hiện.
Trong lòng Hách Lôi cảm thấy khiếp sợ không thôi, ánh mắt đảo qua toàn trường, phát hiện đều là các quan chức cấp cao, còn phô trương hơn cả buổi tiệc lần trước ở nhà họ Tô.
Sự phô trương này khiến bà cảm thấy có chút lâng lâng. Hách Lôi ước gì bữa tiệc này chính là bữa tiệc kết hôn của Chu Hàn và con gái bà.
Mà đúng lúc này Hoàng Minh vội vàng đi tới, sau khi cung kính chào hỏi, anh ta mới hướng ra bên ngoài khách sạn hô to một tiếng: “Đốt pháo mừng.”
“Phanh phanh phanh…” Hoàng Minh vừa mới dứt lời, bên ngoài khách sạn lập tức trở nên vô cùng náo nhiệt.
Trong một khoảng thời gian ngắn, cảnh tượng vô cùng phi thường.
Thanh Long cũng nhân lúc này đưa một hộp quà vào trong tay Chu Hàn, anh ta cung kính nói: “Nguyên soái, tất cả mọi việc đã được bố trí ổn thỏa.”
Chu Hàn vừa lòng gật đầu, nhưng đúng vào lúc này lại có biến cố xảy ra.
Chương 34. Người nhà họ Hoắc đến
Ngoài cửa có một chiếc Rolls-Royce lao vụt đến giống như trâu điên, cứ thế mà vọt tới cửa khách sạn, khó khăn lắm mới dừng lại.
Chu Hàn thấy thế nhanh chóng bảo vệ ba người Tô Hàm ở sau lưng, anh chuyển ánh mắt nhìn về phía chiếc xe sang trọng ngoài cửa.
Có ba người từ trên xe đi xuống, ai nấy đều có khí thế không tầm thường, từ trên xuống dưới đều để lộ ra khí thế của kẻ đứng đầu.
Sau khi ba người xuống xe, lại có thêm mấy chiếc xe nữa dừng lại đằng sau, ngay sau đó cả đám người chui từ trong xe ra, trong đó có bóng dáng của Tô Hữu Đào.
“Chu Hàn ở chỗ nào, cút ngay cho ra đây cho tôi.” Tô Hữu Đào tiến lên trước hai bước, rõ ràng đã nhìn thấy Chu Hàn, nhưng vẫn ra vẻ là không nhìn thấy, cố ý mở mồm ra gào ầm lên.
Tô Hàm vô ý thức giật mạnh Chu Hàn một cái, nhưng anh lại ngoảnh mặt làm ngơ, giống như không hề phát hiện ra vậy.
“Chu Hàn, Tô Hữu Đào tới kìa.” Tô Hàm thấy Chu Hàn không để ý tới mình bỗng chốc có chút nóng lòng, vội vàng mở miệng nhắc nhở.
“Giao cho Thanh Long là được, anh đã mất đi hứng thú đối với anh ta rồi.” Chu Hàn thản nhiên nói ra một câu.
Trải qua “trận chiến” tối hôm qua, Chu Hàn đã phát hiện tên Tô Hữu Đào này ngoại trừ có chút khôn vặt ra thì rất khó làm được chuyện lớn.
Đối thủ như vậy anh chẳng thèm để vào mắt.
“Nguyên soái, có giết hay không?” Thanh Long đi đến trước mặt Chu Hàn, trên mặt tràn đầy vẻ cung kính hỏi.
Lúc Chu Hàn đang muốn mở miệng trả lời lúc, Tô Hữu Đào kia lại mở miệng la ầm lên: “Sao thế? Sợ hả? Có gan thì đến đây đi.”
Thanh Long thấy dáng vẻ ngông cuồng kia của Tô Hữu Đào thì thật sự là không nhịn được, lúc này liền vọt về phía anh ta.
“Láo xược.” Hai tên đứng trước mặt Tô Hữu Đào lập tức tiến lên một bước, cùng nhau ngăn Thanh Long lại.
Ba người lập tức lao vào đánh nhau, điều khiến Chu Hàn thấy bất ngờ chính là hai người này liên thủ lại đánh thắng được Thanh Long.
Điều này lập tức khiến Chu Hàn có thêm không ít hứng thú đối với Tô Hữu Đào, không nghĩ tới tên này còn có thể mời được người mạnh như thế.
Thấy Thanh Long đã sắp không đánh lại, lúc này Chu Hàn hơi nghiêng đầu về phía không khí.
Huyền Vũ đang bí mật quan sát tất cả liền hiểu ý anh, lập tức vọt ra.
Mà Bạch Hổ cũng xuất hiện theo, có vẻ không quen nhìn Thanh Long bị người ta bắt nạt, cảnh tượng hai đánh một lúc đầu lập tức biến thành ba đánh hai.
Người nhà họ Hoắc ở một bên thấy bên Chu Hàn có ba người cùng lên trận, lúc này không ngồi yên, cũng xông lên hỗ trợ.
Thế là tình hình lại thay đổi lần nữa, biến thành ba đánh ba.
Nhưng ba người nhà họ Hoắc căn bản không phải là đối thủ của của ba người Thanh Long đã trải qua trăm trận đánh, chưa đến hai hiệp đã thua trận.
Bọn họ lần lượt bị đánh ngã bay ra ngoài, rơi mạnh lên trên mặt đất, khó mà đứng lên được.
Tô Hữu Đào nhìn thấy một màn này thì trừng to mắt. Lúc này anh ta mới ý thức được mình đã đá trúng ván sắt.
Khó trách ánh mắt Chu Hàn nhìn mình vẫn luôn giống như nhìn thằng hề, giờ phút này Tô Hữu Đào đã hoàn toàn hiểu ra tất cả, hóa ra người ta hoàn toàn không để mình vào mắt.
Ngay cả ba kẻ mạnh ẩn thế của nhà họ Hoắc cũng đều bị đánh thành như vậy, vậy chẳng phải những người sau mình không khác gì đồ vô dụng sao?
Cho dù xông lên cũng chỉ có chịu chết.
Lúc Tô Hữu Đào vẫn còn đang chần chừ thì cả người đã bị kéo đi, người ra tay không phải ai khác mà chính là Thanh Long.
“Nếu đã muốn chết thì tôi sẽ tác thành cho anh.” Thanh Long thấp giọng cảnh cáo, sau đó kéo anh ta đến trước mặt Chu Hàn, vứt xuống mặt đất “rầm” một tiếng.
Tô Hữu Đào chỉ cảm thấy cả người bỗng chốc đều không ổn, anh ta vốn nghĩ rằng hôm nay có người nhà họ áp trận. Sau khi được nhà họ Hoắc bảo đảm đi ra rồi còn muốn đến báo báo thù để xả cơn giận.
Lại không nghĩ rằng tình hình thay đổi nhanh như vậy, tất cả đều tới quá đột ngột, khiến Tô Hữu Đào có chút không biết làm thế nào.
“Ném ra bên ngoài trước đi, hôm nay là ngày mẹ vợ tôi ra viện, không nên thấy máu.” Chu Hàn quay sang dặn dò Thanh Long, sau đó đi thẳng vào khách sạn.
Hoàng Minh đã sớm trợn tròn mắt như hạt châu mà nhìn, anh ta không nghĩ tới Chu Hàn lại bá đạo như vậy.
Trong lúc đó anh ta muốn mở miệng nói chuyện mấy lần, muốn ra mặt thay Chu Hàn, nhưng người ta căn bản không cần đến sự giúp đỡ của anh ta.
Ba chiến thần vừa xuất hiện, người nhà họ Hoắc lập tức biến thành quả hồng mềm, bị bóp thành phân.
Mà Hách Lôi thấy mọi chuyện đã lắng lại lập tức thở phào một hơi, cũng đi vào khách sạn cùng với Tô Khánh Đông.
“Tất cả mọi người ngồi đi, vừa rồi mới xảy ra một chút nhạc đệm nhỏ, không cản trở tiệc rượu tiến hành.” Hoàng Minh vội vàng đứng ra trấn an, kêu gọi một đám khách khứa.
Mà đúng lúc này Kỳ Tiếu Thiên lại cầm ly rượu đi tới, cười híp mắt nói với Chu Hàn: “Nguyên soái Chu, cấp dưới của cậu đúng là lợi hại, chắc hẳn bộ xương già này của tôi cũng không phải là đối thủ của bọn họ.”
Chu Hàn nghe vậy trong lòng có chút cạn lời, nhưng mà anh vẫn cười nhạt một tiếng.
Không phải là đối thủ của bọn họ? Cho dù tùy tiện lôi một người ra, chỉ sợ Kỳ Tiếu Thiên cũng không phải là đối thủ.
Gã nói như vậy chẳng qua là đang dát vàng lên mặt mình thôi.
Sau khi người nhà họ Hoắc và Tô Hữu Đào bị khiêng đi, tiệc rượu tiến hành rất thuận lợi, một đám khách khứa đều uống rất sảng khoái, thật sự giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Đảo mắt đã đến hai giờ chiều, ngay lúc tiệc rượu sắp kết thúc lúc, một khách không mời mà đến đột nhiên vọt vào.
Người cầm đầu rõ ràng là ba của Tô Hữu Đào, Tô Cường. Mà phía sau ông ta có một đám con cháu nòng cốt của nhà họ Tô theo sát.
Tô Cường hùng hùng hổ hổ đi vào, Tô Long Xuyên sau lưng ông ta càng có vẻ xoi mói đảo mắt khắp nơi, giống như tiệc rượu này không hề có cấp bậc gì, không vào được mắt của ông ta vậy.
“Nghe nói hôm nay em dâu xuất viện, sao thế? Mời nhiều người như vậy mà không mời chúng tôi?”
“Không coi mình là người của nhà họ Tô, hay là không có coi mấy người chúng tôi làm người một nhà thế?”
Tô Long Xuyên và Tô Cường mỗi người một câu, nói gần nói xa đều đang mắng Hách Lôi, mắng bà không có lương tâm.
“Xem anh nói này, hôm nay có quá nhiều quyền quý đến cổ vũ, tôi mắt mờ cũng không nhìn thấy, làm sao biết hai anh có ở đây hay không.” Hách Lôi ngượng ngùng cười một tiếng, có chút thấp kém tìm lối thoát cho mình.
Nhưng Tô Long Xuyên và Tô Cường lại vẫn cứ không nể mặt bà, người sau hừ lạnh một tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Con trai tôi bị con rể tốt của thím đánh cho thành tàn phế, bây giờ đang trên đường đưa đến bệnh viện, việc này nên giải quyết thế nào đây?”
“Lúc đầu chúng tôi đang ở nhà thảo luận chữa trị cho cha như thế nào, lại không nghĩ rằng cháu trai Tô Hữu Đào đầu đầy máu chạy vào, luôn miệng nói Chu Hàn đánh nó thành như vậy.”
Tô Long Xuyên làm ra vẻ khó thở, giống như người bị đánh chính là con trai của ông ta vậy.
“Cái này khó mà nói rồi, hai người cũng không thể nghe lời của một bên được, ở đây có nhiều người đều thấy rõ ràng, bọn họ có thể làm chứng, Chu Hàn từ đầu đến cuối chưa từng ra tay.” Hách Lôi vội vàng cười nói, trong lòng hy vọng việc này có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, cùng lắm thì bồi thường ít tiền bà cũng nhận.
Dù sao Chu Hàn đã lì xì cho mình mười triệu tệ, nếu như bồi thường một hai chục nghìn tệ tiền thuốc men bà cũng sẽ khẽ cắn răng nhịn xuống.
Mà khi Hách Lôi nói xong, Hoàng Minh lập tức mở miệng nói: “Chu đại ca không hề ra tay, tôi tận mắt nhìn thấy.”
“Tôi cũng thấy được, anh ấy không ra tay.”
“Tôi cũng nhìn thấy.”
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều thi nhau phụ họa theo.
Trước khi cả nhà Chu Hàn còn chưa tới, Hoàng Minh đã nói rõ ràng cho tất cả mọi người ở đây, Chu Hàn là một nhân vật lớn rồi.
Không được tính toán đi nghe ngóng chuyện gì, càng không thể đắc tội, nếu có thể nịnh bợ được thì hãy ra sức nịnh bợ.
Mặc dù trước đó Hoàng Minh giả vờ ngây ngốc cả ngày ăn chơi đàng điếm bị người người mắng chửi, nhưng bây giờ anh ta đã trở thành chủ tịch của tập đoàn Giang Đông, tương đương với một bước lên mây.
Cho nên đa số người ở đây đều tin tưởng Hoàng Minh.
Cũng chính bởi vì vậy bọn họ mới có thể lên tiếng chứng minh rõ ràng vì Chu Hàn.
Về phần mấy người ra tay là Thanh Long thì đã sớm ẩn vào chỗ tối, người bình thường căn bản không tìm thấy bọn họ.