“Đúng là đồ điên, não bị úng nước rồi.” Sau khi hai người Đường Trường Não bị đuổi ra, Tề Thắng Thiên vẫn nhịn không được chửi thêm vài câu.
Sau khi xả giận xong, Tề Thắng Thiên với vẻ mặt hối lỗi nhìn sang Chu Hàn, nịnh bợ nói: “Chu Nguyên soái, cái tên mê đồ cổ Đường Trường Não đó hôm qua thấy cây kiếm Vọng Nguyệt mà ngài tặng liền mê ngài vô cùng, cho nên mới đến đây xun xoe sớm như vậy.”
“Nguyên soái, tôi lập tức cho bếp làm đồ ăn sáng, ngài muốn ăn gì?”
Những lời nói này của Tề Thắng Thiên nghe rất chân thành, khiến nỗi bực bội trong lòng Chu Hàn lập tức tan biến.
“Sữa bò với bánh mì là được.” Tô Hàm giành trước trả lời, Chu Hàn đương nhiên cũng gật đầu thuận theo, anh rất nuông chiều Tô Hàm.
Mà ngay lúc này, Tề Họa Mi gấp gáp bước đi.
Toàn thân cô ta ăn mặc rất giản dị, trên mặt thì có trang điểm, xem ra sắp đi gặp người quan trọng.
Lúc đi ngang Chu Hàn, cũng không hỏi thăm lấy một tiếng.
“Đứng đó.” Tề Thắng Thiên lạnh lùng lên tiếng.
Tề Họa Mi lập tức dừng chân lại, quay đầu hỏi: “Ông nội, có chuyện gì vậy?”
Câu nói của cô ta vừa dứt, Tề Thắng Thiên liền gặng hỏi: “Đi đâu mà gấp gáp như vậy?”
Tề Họa Mi bất lực thở dài, thành thật nói: “Đi gặp Bạch Như Ngọc.”
Tề Thắng Thiên nghe vậy hơi ngây người ra, nhưng mà cũng gật đầu cho phép.
Dù sao thì chuyện của Tề Họa Mi, ông ta vốn dĩ rất ít can thiệp đến.
Nhưng mà đó chỉ là đối với những chuyện nhỏ, còn chuyện lớn thì Tề Thắng Thiên sẽ sắp xếp cẩn thận và rõ ràng cho Tề Họa Mi.
Sau khi Chu Hàn, Tô Hàm và Thanh Tú Tú ăn sáng xong, bọn họ dự định đến thăm Bạch gia một chuyến.
Sinh Tức Đan, Chu Hàn nhất định phải có được.
Kết quả vừa bước ra khỏi Tề gia, suýt chút nữa đụng thẳng vào một người.
Chu Hàn cau mày, phát hiện đối phương không phải ai khác, mà chính là Đường Trường Não.
“Chu Nguyên soái, tôi đợi cũng lâu rồi.” Đường Trường Não cười với Chu Hàn, khiến Chu Hàn cảm thấy rất cạn lời.
Trong lòng nghĩ tên Đường Trường Não này đúng là một thằng điên.
Nhưng mà Chu Hàn chẳng nói gì cả, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta.
Lúc này, không có Đường Minh Minh bên cạnh Đường Trường Não, Chu Hàn đoán ra được, Đường Minh Minh chắc là đi chung với Tề Họa Mi rời khỏi đây rồi.
Việc Đường Minh Minh thích Tề Họa Mi, dù có là người mù thì cũng nhìn nhận ra được.
Cho nên bọn Chu Hàn biết rất rõ.
“Ông còn không đi đi?” Tô Hàm nhịn không được hỏi: “Ở lại đây tự rước nhục cho bản thân à?”
Bị Tô Hàm nói vậy, nhưng Đường Trường Não không hề tức giận.
Trên mặt ông ta vẫn nở nụ cười, nói với Chu Hàn: “Chu Nguyên soái, nhà tôi có không ít đồ cổ quý hiếm, rất muốn mời ngài đến xem qua.”
Đường Trường Não cho rằng, người có thể có kiếm Vọng Nguyệt như Chu Hàn chắc chắn không tầm thường.
Cho nên, ông ta đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Mà Chu Hàn cũng nhận ra được rằng, Đường Trưởng Não chỉ là bởi vì niềm đam mê với chơi đồ cổ nên mới nhiệt tình với bản thân như vậy.
Ông ta không giống những người khác, không phải muốn nịnh bợ mình vì lợi ích của họ.
Nghĩ vậy, Chu Hàn nhìn Đường Trường Não.
Nhưng mà trên mặt đối phương vẫn là nụ cười thèm đòn đó, trông rất hài hước.
“Hôm nay tôi có việc, bữa sau đi.” Cuối cùng, Chu Hàn để lại một câu nói rồi dẫn Tô Hàm và Thanh Tú Tú rời khỏi.
Đường Trường Não còn định đuổi theo thuyết phục thêm vài câu, nhưng ngay lúc này Tề Thắng Thiên dẫn theo một đoàn người bước ra, cản đường của Đường Trường Não.
“Ông đừng làm phiền Chu Nguyên soái, nếu không Tề gia tôi sẽ không tha cho ông đâu.” Tề Thắng Thiên uy hiếp.
Ông ta muốn dọa Đường Trường Não để ông ta rút lui, tìm lại sự thanh tĩnh cho Chu Hàn.
Chỉ là Tề Thắng Thiên đã xem thường nhiệt huyết của Đường Trường Não đối với đồ cổ, đồng thời cũng đánh giá thấp nhân phẩm của Đường Trường Não.
Trong mắt Tề Thắng Thiên, Đường Trường Não chỉ là đang muốn nịnh nọt Chu Hàn mà thôi.
Nói trắng ra, chính là đang muốn giành sủng với ông ta.
Đối với việc này, Tề Thắng Thiên không nhịn được.
“Tôi chỉ là muốn Chu Nguyên soái qua nhà tôi xem chút thôi mà.” Đường Trường Não với vẻ mặt đầy sự chân thành: “Số đồ cổ mà cả đời tôi đã thu thập không có một trăm thì cũng tám mươi món rồi, Tề lão đại, ông biết rất rõ mà.”
“Tuy ánh nhìn của tôi không tệ, kiến thức cũng có, nhưng lúc nào cũng không quyết định được đúng.”
“Chu Nguyên soái tặng được món bảo vật quý giá như kiếm Vọng Nguyệt, vậy thì kiến thức của ngài ấy nhất định rất cao, cho nên tôi rất muốn ngài ấy giúp tôi xem qua.”
Đường Trường Não nói đến khúc kích động, suýt chút nữa quỳ xuống trước mặt Tề Thắng Thiên.
Tề Thắng Thiên là người hiểu chuyện, hơn nữa có giao tình thâm hậu với lão gia của Đường gia.
Chỉ là, lão gia Đường gia di cư sang nước ngoài nghỉ dưỡng nhiều năm, nghĩ lại thì cũng rất lâu không gặp rồi.
Mang theo sự nhớ nhung lão gia Đường gia, Tề Thắng Thiên cuối cùng cũng gật đầu với Đường Trường Não: “Nếu như chỉ là chút tư tâm này thì tôi có thể giúp ông nói với Chu Nguyên soái.”
“Nhưng mà, ông phải đảm bảo tuyệt đối không phải vì muốn nịnh bợ Chu Nguyên soái.”
Tề Thắng Thiên nhắc nhở Đường Trường Não trước, mắc công ông ta không biết điều, gây nên chuyện rắc rối gì.
Đường Trường Não nghe vậy lập tức đảm bảo: “Tề lão đại yên tâm, tôi thật sự chỉ muốn Chu Nguyên soái giúp tôi xem qua mà thôi, không hề có ý định gì khác.”
“Được, vậy ông về trước đi, đợi Chu Nguyên soái quay về, tôi sẽ nói với ngài ấy.” Tề Thắng thiên gật đầu, coi như chấp nhận giúp đỡ Đường Trường Não.
Nghe vậy, Đường Trường Não vô cùng kích động, sau khi cảm ơn một hồi rồi mới quay người rời khỏi.
“Xe đồ ăn của ông…” Tề Thắng Thiên nhìn chiếc xe đồ ăn và rất nhiều đồ ăn sáng đổ trước cửa, vội vàng nói.
“Giữ đi, tặng ông đó.” Đường Trường Não không quay đầu lại, cởi mở nói.
Ông ta không hề ý thức được có gì không đúng, trong lòng chỉ muốn Chu Hàn đến nhà ông ta xem đồ cổ.
Tề Thắng Thiên ngay lập tức liếc bóng lưng của Đường Trường Não, trong lòng thầm chửi đối phương là đồ đần.
Cùng lúc đó, Tô Hàm đột nhiên ngất đi, Chu Hàn và Thanh Tú Tú ngay lập tức hoang mang.
“Đưa đi bệnh viện.” Chu Hàn không hề do dự, ngay lập tức dẫn Tô Hàm đến bệnh viện.
Tuy anh cũng có hiểu biết đôi chút về y thuật, nhưng không nhiều.
Việc Tô Hàm đột nhiên ngất đi như vậy, Chu Hàn đương nhiên vô cùng thận trọng.
Anh ngây lập tức thông báo cho Tiết Minh Dương, bảo đối phương nhanh chóng đến Đài Sơn một chuyến.
Hôm qua lúc bọn Chu Hàn đến Đài Sơn ăn mừng sinh nhật của Tề Thắng Thiên, không hề dẫn theo Tiết Minh Dương.
Bởi vì ngũ đại chiến thần còn đang cần Tiết Minh Dương chữa trị, trông coi.
Cho nên mới cho anh ta ở lại Võ Minh.
Đồng thời lúc Chu Hàn đang đợi Tiết Minh Dương, hai mươi phút sau cánh cửa phòng bệnh mở ra.
Mấy vị mặc áo trắng bước ra từ đó.
“Ai là người nhà?” Ánh nhìn của một người mặc áo trắng quét mắt qua Chu Hàn và Thanh Tú Tú.
“Tôi là chồng của cô ấy.” Chu Hàn gấp rút bước lên trước một bước.
Người áo trắng nghe vậy liền bước đến trước mặt Chu Hàn, lên tiếng giải thích bệnh tình của Tô Hàm: “Bệnh nhân chỉ là có chút thiếu máu, không cần lo lắng.”
Chu Hàn nghe vậy liền thở dài một hơi, nhưng anh không hề thả lỏng.
Mọi thứ phải đợi Tiết Minh Dương đến rồi mới quyết định được.
Chu Hàn chỉ tin Tiết Minh Dương mà thôi.
Chương 164. Ngang ngược
Ngoài Tiết Minh Dương ra, người mà Chu Hàn có thể tin tưởng chỉ còn lại Hắc Nghệ Tinh mà thôi.
“Mọi người bây giờ có thể vào thăm bệnh nhân, bệnh nhân đang được truyền nước biển.” Bác sĩ nói với hai người Chu Hàn.
Chu Hàn nghe vậy gật đầu, đang định bước vào thì bác sĩ nói: “Xin hãy đóng tiền trước.”
Nghe vậy Thanh Tú Tú ngay lập tức lên tiếng: “Để tôi đi đóng.”
“Được.” Bác sĩ trả lời rồi dẫn Thanh Tú Tú đi đóng tiền nhập viện.
Trước khi rời khỏi, bác sĩ quay đầu lại dặn dò: “Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi đủ, tốt nhất đừng đánh thức cô ấy.”
“Vâng.” Chu Hàn đáp nhẹ một tiếng.
Sau khi hai người bác sĩ và Thanh Tú Tú rời khỏi, Chu Hàn bước vào phòng bệnh với sự áy náy.
Trong lòng anh biết rõ tại sao Tô Hàm lại trở nên như vậy, tại sao lại ngất đi.
Anh chắc chắn liên quan đến việc này.
Lúc trước, khi Chu Hàn ở Võ Minh hai ngày hai đêm chưa ra, Tô Hàm cũng hai ngày hai đêm không ăn không ngủ.
E rằng đây là di chứng để lại từ lúc đó.
Sau khi vào phòng, Chu Hàn ngồi ở bên giường, lặng lẽ ngắm nhìn người vợ yêu đang nằm trên giường bệnh của mình.
Ngắm nhìn mãi, không biết từ lúc nào trở nên mất hồn.
Người con gái này, bây giờ sắc mặt vô cùng xanh xao, nhưng sự thánh khiết đó vẫn bao bọc toàn thân.
Trong lúc Chu Hàn đang nhìn Tô Hàm như vậy, đột nhiên tiếng mở cửa phòng được truyền đến từ sau lưng.
Anh vô thức quay đầu, thì thấy người đang đi vào chính là Thanh Tú Tú.
Xem ra là mới đóng tiền xong rồi quay về, bây giờ trong tay cô ta còn cầm vài tờ đơn.
“Chu Nguyên soái.” Sau khi Thanh Tú Tú bước vào liền khách sáo chào hỏi Chu Hàn một tiếng.
Cô ta đương nhiên không dám mạo phạm Chu Hàn.
Nguyên soái một đời có nghĩa là gì, trong lòng Thanh Tú Tú biết rất rõ.
Tô Hàm chỉ nhẹ nhàng gật đầu đáp lại, rồi không để ý đến cô ta nữa.
Nửa tiếng sau, cửa phòng bệnh lần nữa được mở ra.
Lúc này Tô Hàm vẫn chưa tỉnh dậy, trông cô ngủ rất say, chắc là mệt mỏi quá độ rồi.
Chu Hàn gần như không cần quay đầu lại nhìn cũng đoán ra được người vừa tới là ai.
Tỉ lệ rất cao, chính là Tiết Minh Dương.
Chu Hàn lúc này đã cảm nhận được rất rõ khí tức trên người đối phương.
“Nguyên soái, tôi đến rồi.” Quả nhiên đúng như dự đoán, giọng của Tiết Minh Dương nhanh chóng truyền đến từ phía sau Chu Hàn.
Chu Hàn gật đầu, rồi đứng dậy ngay lập tức.
Anh quay đầu nói với Tiết Minh Dương: “Mau khám bệnh của Tô Hàm, xem có nguyên nhân gì khác cho căn bệnh này không.”
Chu Hàn lúc này chính là đang lo lắng thái quá, đồng thời cũng vì an toàn trên hết nên mới gấp rút gọi Tiết Minh Dương từ Võ Minh sang đây.
Còn Tiết Minh Dương cũng không làm việc dư thừa, ngay lập tức làm theo lời của anh, cậu trước hết quan sát sắc mặt của Tô Hàm, tiếp theo là quan sát mạch.
Rất nhanh liền có được kết luận.
Cậu cười mỉm với Chu Hàn, giải thích: “Nguyên soái, phu nhân không sao hết, chỉ là quá mệt rồi.”
Chu Hàn nghe vậy mới thật sự thả lỏng, không sao là tốt rồi.
Ngay lúc này, phía cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng “bằng”.
Sau đó, chỉ kịp thấy một thân ảnh bước nhanh vào trong phòng.
Đôi mắt của Chu Hàn nheo lại, ánh nhìn rơi trên người vừa ngã xuống mặt đất.
Cùng lúc đó, một đám người hung dữ bước vào từ bên ngoài, trông như là người nhà bệnh nhân.
“Đúng là tên lang băm, đánh chết gã ta đi.”
“Người thì không trị được, còn thu nhiều tiền như vậy.”
“Bây giờ người cũng sắp chết rồi, cứu gì mà cứu. Một là hoàn tiền, hai là đánh chết mày.”
Bọn họ trông ai nấy đều rất phẫn nộ, bộ dạng bị thù hận che mờ con mắt.
Chu Hàn nhìn thấy hết mọi thứ, bao gồm việc Tiết Minh Dương muốn lên trước đỡ người đàn ông đó dậy.
“Đi đi.” Chu Hàn lập tức hướng về phía Tiết Minh Dương gật đầu.
Tiết Minh Dương hiểu ý, nhanh chóng làm theo.
Nhưng rồi, ngay lúc cậu đang đi đến đỡ ông ta dậy, những người đó lại bắt đầu đánh cả Tiết Minh Dương.
Thanh Tú Tú thấy vậy ngây cả người ra.
Chu Hàn sắc mặt càng lạnh hơn, nhanh chân bước lên.
Không đợi đến khi những người đó kịp nhận ra, tốc độ Chu Hàn nhanh như cắt, trong chớp mắt, mỗi tay một người, nâng dậy cả Tiết Minh Dương và người đàn ông đó.
Không hề dừng lại, mọi động tác đều rất suôn sẻ, Chu Hàn thoải mái quay lại vị trí ban đầu anh đứng.
Còn những người kia thấy Chu Hàn thân thủ không tầm thường, ngay lập tức trở nên dè chừng.
“Cậu là ai? Đừng có mà nhiều chuyện.”
“Chuyện này không liên quan đến cậu, nhanh giao người ra đây.”
“Cậu muốn ra mặt cho tên lang băm này cũng được, đền tiền cho tụi này, cả tiền bồi thường tinh thần, tổng cộng năm trăm ngàn là được.”
Bọn họ ai nấy đều lên tiếng hét to, thái độ liều chết cũng phải đòi được tiền.
Chu Hàn cũng nhận ra đám người này rất ngang ngược, hoàn toàn không nói lỹ lẽ, liền lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài.”
Đám người đó nghe vậy hơi ngây người ra, rồi tiếp tục hỏi: “Muốn ra mặt chứ gì? Vậy cậu đền tiền đi.”
Thanh Tú Tú đứng bên cạnh thấy vậy, ngay lập tức lên tiếng giúp đỡ: “Cho mỗi người cái tát được không? Đã kêu cút ra ngoài mà, không nghe rõ sao?”
Bọn họ nghe vậy lập tức nổi giận, một ông chú đứng đầu còn chỉ vào mặt Thanh Tú Tú chửi lớn: “Nha đầu như cô, chuyện người lớn con nít đừng có mà xen vào.”
Thanh Tú Tú nghe đối phương mắng mình là nha đầu, lập tức nổi giận.
Cô ta cố chấp: “Tôi con nít chỗ nào? Banh to con mắt mấy người ra mà nhìn.”
Nói rồi Thanh Tú Tú ưỡn ngực, cho thấy bộ ngực đầy tự hào của mình.
Thấy cảnh này Chu Hàn lập tức quay đầu sang chỗ khác, không nhìn Thanh Tú Tú, thật là không thể hiểu nổi.
Nhưng bọn người đó vẫn lên tiếng mỉa mai chế nhạo, các loại từ ngữ khó nghe được thốt ra.
Thanh Tú Tú liền ngại muốn đào lỗ chui, phút chốc không biết nên nói gì.
“Ăn hiếp một nha đầu, vui không?” Chu Hàn vốn không định xen vào chuyện này, nhưng bây giờ bọn họ đang ăn hiếp thư ký của Tô Hàm, Chu Hàn đương nhiên không thể nhịn được.
Còn Thanh Tú Tú bên cạnh vừa nghe Chu Hàn bảo mình là nha đầu, giận đến mức giậm chân, không khỏi bắt đầu nghi ngờ cuộc sống mình.
Chẳng lẽ mình thật sự là một nha đầu sao?
Trong mắt tất cả mọi người mình ấu trĩ vậy sao?
Đúng lúc cục diện sắp trở nên không thể kiểm soát được, chuẩn bị xảy ra xô xát, Tiết Minh Dương đứng ra nói: “Người bệnh đâu? Tôi trị được.”
Tuy cậu không quá chắc chắn, nhưng nếu là những căn bệnh tầm thường thì chẳng là gì đối với cậu.
Đám người nhà đó nghe vậy lập tức cười lạnh, nhao nhao phỉ báng, còn bảo cậu không biết thân biết phận.
Hơn nữa, còn có người nghi ngờ Tiết Minh Dương không có chứng chỉ hành nghề bác sĩ.
Tiết Minh Dương không nói nhiều, ngay lập tức chiếu chứng chỉ hành nghề trong điện thoại mình lên trên tường để mọi người có thể nhìn thật kĩ.
Mà trên đó còn ghi rõ ràng, Tiết Minh Dương là bác sĩ năm sao.
“Sao, bây giờ chịu cho tôi chữa bệnh chưa?” Tiết Minh Dương bình tĩnh hỏi một câu, trông như không hề để bọn này vào trong mắt mình.