Dứt lời, Tô Hàm lập tức khoác tay Chu Hàn nhìn anh cười nhẹ: “Chu Nguyên soái, cho chút mặt mũi nhé?”
Cô cố ý gọi Chu Hàn là “Chu Nguyên soái”, là vì muốn bày tỏ lập trường và suy nghĩ của mình.
Chu Hàn đương nhiên có thể đoán ra suy nghĩ của người phụ nữ này, lập tức gật đầu nói: “Đi thôi.”
Dứt lời đã xoay người đi ra cửa với Tô Hàm, Tề Họa Mi vội vàng đuổi sát theo.
Tề Thắng Thiên nhìn những chuyện đang xảy ra trước mắt mình, lập tức há to mồm.
Ông ta không ngờ rằng Chu Hàn thực sự sẽ đồng ý, phải biết rằng Tề Họa Mi rõ ràng chính là vô duyên vô cớ kiếm chuyện, ngay đứa ngu cũng nhìn ra được.
Nhưng Chu Hàn vẫn cứ đồng ý.
Chỉ là Tề Thắng Thiên cũng biết rõ đây là ý của Tô Hàm.
Ông ta không khỏi lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ, không ngờ tới Chu Nguyên soái cũng bị vợ quản nghiêm như vậy.
Mà Thanh Tú Tú giờ phút này cũng đi theo, mấy ngày nay Chu Hàn đi đâu cô ta lập tức theo tới đó, như hình với bóng.
Đối với chuyện này Chu Hàn cũng không nói gì nhiều, dù sao Tô Hàm cũng không phản cảm, Chu Hàn khó mà nói gì.
Hơn nữa, Thanh Tú Tú cũng không có ác ý.
Một nhóm bốn người chọn hai chiếc xe trong biệt thự Tề Gia, một chiếc Rolls-Royce Phantom cùng một chiếc Maserati.
Trên hai chiếc xe này đều cắm lá cờ của Tề Gia, cho dù có chạy đến nơi nào cũng sẽ gây chú ý không nhỏ.
Hai chiếc xe nhanh chóng xuất phát, Chu Hàn cùng Tô Hàm ngồi trên chiếc Rolls-Royce Phantom, xe do Chu Hàn lái.
Còn Thanh Tú Tú cùng Tề Họa Mi thì ngồi trên chiếc Maserati do Thanh Tú Tú lái.
Hai chiếc xe một trước một sau rời khỏi biệt thự Tề Gia, Tề Họa Mi chỉ đường cho Thanh Tú Tú lái xe đến quán bar Đế Triều.
Thanh Tú Tú chạy theo hướng dẫn, còn Chu Hàn thì điều khiển xe chạy theo phía sau chiếc Maserati.
Nửa giờ sau, chiếc Rolls-Royce Phantom cùng Maserati dừng lại, bốn người Chu Hàn bước xuống xe, đi thẳng vào trong bar.
Giờ phút này là thời điểm quán bar đông người và sôi nổi nhất, đâu đâu cũng có tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
Tô Hàm nhíu chặt mày, cô thực sự không thích nơi này, đồng thời cũng không hiểu lý do Tề Họa Mi kéo mọi người đến nơi như thế này.
“Chu Hàn, hay là chúng ta trở về đi?” Tô Hàm đột nhiên nắm lấy tay Chu Hàn, lớn tiếng nhắc nhở nói.
Giờ phút này cô có chút hối hận khi thông cảm cho Tề Họa Mi. Không ngờ đối phương lại đi tới mấy chỗ này, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tô Hàm.
“ Được.” Chu Hàn gật đầu, đối với Tô Hàm anh rất cưng chiều.
Chỉ là trước khi rời đi, phải đến nói với Tề Họa Mi một tiếng mới được.
Nếu không nói gì mà rời đi, đối phương sẽ thất vọng.
Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, Chu Hàn vẫn nguyện ý cho đối phương tí mặt mũi.
Mặc dù ấn tượng của Tề Họa Mi đối với Chu Hàn không tốt lắm, nhưng Chu Hàn vẫn nguyện ý cho đối phương chút mặt mũi này
Mà giờ phút này Tề Họa Mi đang ngồi trên một cái ghế dài xa hoa, cô ta ngồi ở vị trí trung tâm, hai mắt híp lại.
Một sự mờ mịt mất mát tỏa ra từ trên người cô ta, giờ khắc này Tề Họa Mi hệt như tiên nữ lạc vào thế giới phàm trần.
“Tề Họa Mi.” Chu Hàn kéo Tô Hàm bước nhanh tới trước mặt đối phương, nói: “Tôi cùng Tô Hàm về nhà trước.”
Giọng nói của Chu Hàn vừa rơi xuống, Thanh Tú Tú vội đứng lên, cô ta đi đến bên cạnh Tô Hàm, không nói gì.
Rõ ràng, Thanh Tú Tú đứng về phía Tô Hàm.
Mà Chu Hàn đối với Tô Hàm vô cùng yêu thương, cưng chiều, Tề Họa Mi bỗng nhiên lộ ra chút bị cô lập.
Cơ mà Chu Hàn và những người khác không cố ý muốn cô lập cô ta, muốn trách thì trách cô ta muốn tới quán bar.
Nếu là đến quán cà phê hay ăn khuya ở nhà hàng, Tô Hàm cũng sẽ không kéo Chu Hàn rời đi.
Loại như nơi quán bar này, Tô Hàm thật sự chán ghét.
“Vì sao?” Thấy đám người Chu Hàn xoay người rời đi, Tề Họa Mi đứng dậy giữ lấy góc áo của đối phương, buồn bã hỏi một câu.
Giờ này khắc này, khuôn mặt xinh đẹp của Tề Họa Mi trở nên nhợt nhạt hơn
Cô ta cả người run run như chỉ cần đụng nhẹ một cái là sẽ ngã.
“Không vì sao cả.” Chu Hàn không thích giải thích nhiều, lập tức chuẩn bị đi.
Nhưng Tề Họa Mi lại tiến lên một bước ngăn cản Chu Hàn, khuôn mặt cô ta ra sức vùng vẫy nói: “Chu Hàn, anh ở lại bồi tôi, được không?”
Chu Hàn vẫn lắc đầu, Tô Hàm bên cạnh cau mày rõ ràng không vui.
“Ở đây một mình tôi sẽ sợ.” Thấy Chu Hàn im lặng, Tề Họa Mi lập tức bổ sung thêm một câu, bày ra dáng vẻ yếu ớt đáng thương.
Nhưng Chu Hàn cũng không quay đầu lại nhìn, dẫn theo Tô Hàm cùng Thanh Tú Tú rời đi.
Bước chân ba người bọn họ rất đồng đều, hơn nữa còn đi rất nhanh.
Thấy bọn họ rời đi, Tề Họa Mi suy sụp nằm trên chiếc ghế dài.
Đúng lúc này, một bóng người đến gần.
“Vị tiểu thư xinh đẹp này, để tôi mời em uống một ly, thế nào?” Chàng trai tóc vàng mắt xanh, vừa nhìn đã biết là một người ngoại quốc.
Tề Họa Mi ngay cả nhìn đối phương một cái cũng không thèm, chỉ lên tiếng đuổi người: “Cút ngay.”
Tâm trạng của cô ta không tốt, cả người vô cùng phiền muộn.
Lúc này, người nào chọc cô ta là người đó xui xẻo.
“Người thì rất xinh đẹp, sao lại chênh lệch với tính cách thế này?” Chàng trai ngoại quốc trêu chọc một câu, đồng thời bỏ thứ gì đó vào ly rượu cô ta.
“Anh làm gì ở đây đó?” Tề Họa Mi lập tức trở nên cảnh giác.
“Thêm chút đường vào rượu, uống vào sẽ ngon hơn.” Chàng trai ngoại quốc ngẩng cao đầu cười với Tề Họa Mi, cả người trông rất buồn cười.
Tề Họa Mi đem ly rượu chứa đường kia đập xuống đất, trong miệng hét lên một tiếng : “Cút.”
Chàng trai ngoại quốc bị Tề Họa Mi đối xử như vậy, lập tức cảm thấy không thú vị, xoay người rời đi.
Trùng hợp lúc này Tô Hàm theo bản năng quay đầu lại nhìn Tề Họa Mi một cái, trên mặt mang theo một chút lo lắng..
Tô Hàm không phải là người vô tình vô nghĩa, thật ra lúc này rời đi như thế cô cũng bất đắc dĩ.
Chủ yếu là loại trường hợp này, Tô Hàm thật sự không thích ứng được.
Mà vừa rồi bên Tề Họa Mi xảy ra chuyện, Tô Hàm cùng Chu Hàn thật sự không phát hiện ra.
Âm thanh trong quán bar rất lớn, hơn nữa lúc này Chu Hàn và những người khác đã cách Tề Họa Mi khá xa rồi.
Mà Tề Họa Mi vừa thấy Tô Hàm quay đầu lại nhìn mình, lập tức bày kế trong lòng, liền quay đầu đâm người xuống chiếc ghế dài.
Vốn dĩ cô ta định giả bộ bất tỉnh, kết quả thân thể này quá yếu, bước chân loạng choạng ngã đập đầu vào góc bàn, bất tỉnh nhân sự.
“Tề Họa Mi.” Tô Hàm thấy thế, lập tức rút tay khỏi khuỷu tay của Chu Hàn, xoay người chạy tới chỗ Tề Họa Mi.
Chu Hàn thấy thế vội vàng đuổi theo bước chân cô, Thanh Tú Tú cũng vậy.
Ba người nhanh chóng đi đến trước chỗ ngồi của Tề Họa Mi, chàng trai ngoại quốc không biết nên phản ứng thế nào với cảnh tượng trước mặt.
Anh như thế nào cũng không nghĩ tới, người phụ nữ này nói xỉu là xỉu luôn.
Chàng trai ngoại quốc vô cùng kinh ngạc, cả người đều sững sờ.
Tô Hàn bước tới tát vào mặt chàng trai ngoại quốc một cái, đây chính là loại người cô ghét nhất.
“Anh làm gì cô ấy?” Tô Hàm chất vấn một tiếng.
Chàng trai ngoại quốc bị tát đến trước mắt toàn sao, vốn phản ứng không kịp càng không biết bản thân mình làm gì sai.
Chu Hàn hơi nghiêng đầu với Thanh Tú Tú.
Chương 178. Hết đường chối cãi
Thanh Tú Tú lập tức hiểu ý, nhanh chóng đỡ Tề Họa Mi dậy.
Cơ mà Tề Họa Mi đã thật sự hôn mê, cho dù Thanh Tú Tú nhéo mũi cô ta cỡ nào Tề Họa Mi cũng không thể tỉnh lại.
Rõ ràng, đây là tình trạng của việc hôn mê sâu.
Chu Hàn thấy thế, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm người tên ngoại quốc kia.
Tên ngoại quốc kia thậm chí còn không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng chẳng biết giờ mũi nhọn đang chỉ vào mình.
Lúc này anh ta vừa sợ vừa chột dạ, theo bản năng lui về phía sau.
Hơn nữa giờ Tề Họa Mi hôn mê quá sâu, nếu không nhìn kỹ mà nói thì so với chết cũng không khác gì mấy..
Cho nên chàng trai ngoại quốc cho rằng Tề Họa Mi đã chết, đương nhiên là sợ đến cực điểm rồi.
“Tôi không làm gì cô ta cả, chỉ mời cô ta uống một ly rượu, ngoài ra không còn gì khác.” Thanh niên ngoại quốc lớn tiếng giải thích, ánh mắt đầy trốn tránh.
Tô Hàm vừa nhìn đã biết đối phương đang chột dạ, lập tức lạnh giọng hỏi: “Chỉ mời uống một ly rượu, đơn giản như vậy?”
Đối mặt với chất vấn của Tô Hàm, chàng trai ngoại quốc bị doạ sợ không nhẹ.
Cả người anh ta hơi run run không dám nhìn thẳng vào mắt Tô Hàm.
Sau một hồi im lặng, thanh niên ngoại quốc cuối cùng cũng mở miệng giải thích nói: “Tôi thật không làm gì cô ta cả, là cô ta tự mình cắm đầu vào bàn sau đó ngất xỉu.”
Lời chàng trai ngoại quốc nói là thật, tiếc là không có ai tin.
“Cô ấy tự mình đâm vào bàn rồi ngất xỉu?” Tô Hàm vẻ mặt âm u hỏi: “Anh chắc chứ?”
Chàng trai ngoại quốc thẳng thắn gật đầu: “Đương nhiên tôi chắc chắn. Cô ta thực sự tự mình đâm vào bàn rồi ngất đi.”
Chàng trai ngoại quốc nói rất chắc chắn, biểu cảm trên khuôn mặt cũng đặc biệt chân thành.
Đối với lời nói vô cùng chắc chắn của chàng trai ngoại quốc, Tô Hàm vốn không tin.
Cô thẳng thừng lắc đầu nói: “Tôi không tin.”
Dứt lời, Tô Hàm chuyển qua chuyện khác: “Nếu không phải anh ép cô ấy vào đường cùng, cô ấy sao có thể khiến cho bản thân mình lâm vào hôn mê?”
“Chắc chắn anh nói dối.”
Tô Hàm một hơi nói hết những nghi ngờ của mình, hơn nữa cũng không cho chàng trai ngoại quốc có cơ hội phản ứng lại.
Chàng trai ngoại quốc hoàn toàn hoảng sợ, anh ta vốn không biết nên giải thích như thế nào đối với nghi ngờ của Tô Hàm.
Mọi việc mà nói, cũng từ anh ta mà ra, nhưng anh ta không nghĩ tới mọi việc sẽ tới nước này. Đây không phải là chuyện anh ta muốn. Chỉ là trong lòng chàng trai ngoại quốc không muốn giải thích nữa, nói gì đi nữa mọi chuyện cũng chỉ về phía anh ta.
Bây giờ anh ta càng nói càng sai.
Cũng có thể nói anh ta đây là chột dạ, nói dối.
Trong trường hợp này, lời giải thích chính là che đậy, che giấu sự thật.
“Sao, không còn gì để giải thích nữa à?” Tô Hàm lần nữa lên tiếng chất vấn, đồng thời đưa mắt nhìn Tề Họa Mi.
Nhưng bây giờ Tề Họa Mi hoàn toàn hôn mê, không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra.
“Chị, kêu không tỉnh.” Thanh Tú Tú thấy thế, vội vàng lên tiếng.
Tô Hàm nghe xong sắc mặt càng trở nên khó coi, cô biết rõ bây giờ phải mau chóng đưa Tề Họa Mi đến bệnh viện càng sớm càng tốt, nếu không tính mạng của cô ta sẽ gặp nguy hiểm.
Đúng lúc Chu Hàn lên tiếng nói: “Bạch Hổ, coi chừng cậu ta.”
“Cậu ta” trong miệng Chứ Hàn đương nhiên là chỉ chàng trai ngoại quốc kia, Chu Hàn vừa nói xong, trong bóng tối xuất hiện một bóng người.
Người này không phải ai khác,chính là Bạch Hổ.
Sau khi xuất hiện, Bạch Hổ đã đứng trước mặt tên ngoại quốc.
Chàng trai ngoại quốc bị sát khí trên người Bạch Hổ doạ sợ, anh ta theo bản năng lùi về phía sau một bước, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
Bạch Hổ không nói gì, chỉ là động tác rút dao đơn giản đã khiến cho chàng trai ngoại quốc sợ tới mức hai chân như nhũn ra.
“Tôi đền tiền.” Chàng trai ngoại quốc vội vàng lên tiếng: “Tôi đồng ý đền tiền.”
Tuy chuyện này thật sự không có liên quan gì đến mình, nhưng chàng trai ngoại quốc thà mất tiền chứ không muốn mất mạng.
Bởi vì anh ta biết rõ, nếu không xử lý được chuyện này, sợ rằng đến mạng của mình cũng không còn.
Chỉ là sát ý đáng sợ trên người Bạch Hổ đã khiến chàng trai ngoại quốc không dám có suy nghĩ dư thừa nào khác.
“Đền tiền?” Chu Hàn hờ hững liếc nhìn chàng ngoại quốc, trầm giọng nói: ”Cậu cho rằng có tiền là được sao?”
Nếu hôm nay Tề Họa Mi xảy ra chuyện gì, Chu Hàn tuyệt đối không bỏ qua cho chàng trai ngoại quốc.
Tiền, đó là thứ Chu Hàn không bao giờ thiếu, đền tiền thì có lợi gì?
Huống chi Tề gia cũng không thiếu tiền, ngược lại nhà họ Tề lại là một con cá sấu khổng lồ ở Đài Sơn.
Cho nên, chàng trai ngoại quốc muốn giải quyết vấn đề bằng tiền bạc là vô dụng thôi.
“Vậy cuối cùng các người muốn sao?” Chàng trai ngoại quốc không nhịn được hỏi.
Anh ta đã rất kiên nhẫn khi hỏi câu này, hiện tại đã vô cùng bực bội.
“Cô ấy không sao thì cậu cũng sẽ không có chuyện gì.” Ánh mắt Chu Hàn chuyển từ Tề Họa Mi sang chàng trai ngoại quốc: “Cô ấy xảy ra chuyện gì thì cậu xảy ra chuyện.”
Nói xong, Chu Hàn trực tiếp vung tay, bảo Bạch Hổ bế Tề Họa Mi, tất cả rời khỏi quán bar..
Trước khi ra khỏi đây, Chu Hàn đã cho Tề Họa Mi ăn Liệt Hỏa Đan một trăm triệu kia.
Trong lòng Chu Hàn rõ nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Tề Họa Mi sau khi ăn Liệt Hoả Đan sẽ không có chuyện gì.
Đợi Tề Họa Mi tỉnh lại, mọi việc sẽ dễ giải quyết hơn. Để cô ta tự mình mở miệng nói rõ sự thật, chàng trai ngoại quốc kia sẽ hết đường chối cãi.
Chàng trai ngoại quốc cũng đi theo sau, anh ta muốn xem bọn người Chu Hàn là thần thánh phương nào.
Nhưng chàng trai ngoại quốc kia khi thấy rõ hai chiếc xe mà bọn Chu Hàn đi đều có gắn cờ Tề gia, trong lòng không khỏi chấn động..
Anh ta bỗng nhiên nhớ lại, không phải anh trai Tony Bond của mình đang ở Tề gia sao?
Chàng trai ngoại quốc đúng là đang tìm Tony Bond, hai người cũng luôn giữ liên lạc.
Tony Bond bảo chàng trai ngoại quốc đến Tề gia để tìm mình, nhưng chàng trai ngoại quốc không làm theo, một mình đi vào quán bar, muốn chơi cho đã rồi mới nói tiếp.
Chỉ là anh ta không nghĩ đến mình lại bị nhà họ Tề bắt nạt, hơn nữa còn không rõ lí do.
Chuyện này khiến chàng trai ngoại quốc rất tức giận, anh ta lấy điện thoại ra gọi cho Tony Bond.
Rất nhanh, đầu dây bên kia bắt máy.
“Tony Panghsang, em đến Đài Sơn rồi?” Giọng nói quan tâm của Tony Bond phát ra từ đầu dây bên kia.
“Em đến rồi, nhưng mà anh ơi có người ăn hiếp em.” Tony Panghsang thẳng thắn cáo trạng với Tony Bond.
“Là người Tề gia, em thấy bọn họ lên xe Tề gia.” Tony Panghsang một hơi nói xong.
Sau khi nghe xong Tony Bond vô cùng tức giận.
“Người Tề gia dám bắt nạt em?” Tony Bond tức khắc nổi giận: “Nói địa chỉ cho anh, anh lập tức qua ngay.”
Tony Bond muốn nhờ Chu Hàn để giải quyết chuyện này.
Tony Panghsang cũng nghiêm túc, lập tức làm theo, gửi vị trí của mình qua.
Sau khi nhận được vị trí Tony Bond vội vàng ra ngoài tìm Chu Hàn.
Chỉ là ngoài ý muốn, anh ta tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng của Chu Hàn.
“Tony Bond tiên sinh, có chuyện gì sao?” Đột nhiên, một bóng người chất phác xuất hiện từ phía sau Tonny Bond.
Anh ta theo bản năng quay đầu nhìn lại.