Bên phía Chu Hàn.
Hai người đàn ông mặc áo xám dễ dàng tránh được chiếc xe Jeep, còn tiện đà mà bay lên không, một người trong đó thì nhảy vào ngồi ở bên ghế phụ lái của xe, một người khác nhắm vào Chu Hàn, dáng vẻ như không chết thì sẽ không ngừng vậy.
Lúc này, Thanh Long vẫn đạp chân ga như cũ, không hề buông ra. Mà người mặc áo xám kia lập tức đánh về phía anh, hắn ta muốn hạ gục Thanh Long bằng một chiêu nhanh nhất.
Thanh Long nhận ra được nguy hiểm đang đến gần, liền trở tay ngăn cản chiêu của người kia. Nhưng đưa tay ra ngăn cản xong anh ta mới phát hiện, căn bản là không thể đỡ được.
Nếu như là anh lúc trước, việc này rất nhẹ nhàng, chỉ như đang giỡn. Nhưng hiện tại lại không như vậy, tu vi của Thanh Long bây giờ gần như đã mất hết, làm sao có thể đỡ được?
Thanh Long bị đánh văng ra ngoài. Sau khi ngã từ trong xe ra, anh còn bị lăn vài vòng trên đất nữa rồi mới có dừng lại.
Chỉ là lúc này, người anh ta như bị tách thành từng mảnh, tơi tả, không gượng dậy được, sau đó lâm vào hôn mê.
Chu Hàn thấy thế thì cực kì tức giận!
Thanh Long bị đánh thành như vậy, làm sao Chu Hàn có thể nuốt trôi cục tức này?
Anh không định chơi trò mèo vờn chuột, lập tức rút ra một thanh dao găm, hạ gục người áo xám trước mặt.
Sau khi rút dao về, anh lại nhắm về phía người còn lại, chỉ trong nháy mắt đã đi tới gần đối phương. Không đợi đối phương kịp phản ứng, anh đã chém dao xuống, cắt ngang cổ của hắn ta.
Một tia máu văng ra, người kia đã chết.
Chu Hàn chạy tới chỗ Thanh Long, đỡ anh dậy, đưa vào chiếc xe Jeep đã méo mó, lái xe đến bệnh viện.
Sau mười phút, một chiếc xe Jeep rách nát dừng trước cửa bệnh viện. Chu Hàn khiêng Thanh Long đi vào.
“Cứu người!” anh nói với hộ sĩ.
Người hộ sĩ kia nhìn Chu Hàn, có chút không vui: “Thưa anh, anh phải xếp hàng đã.” tuy trên mặt không vui nhưng người hộ sĩ vẫn giữ được bình tĩnh.
Chu Hàn thấy hộ sĩ không biết điều như thế thì lập tức muốn nổi cáu.
Đúng lúc này, một bóng dáng xuất hiện.
Nhìn thoáng, có chút quen thuộc.
“Chu nguyên soái!” không phải ai khác mà chính là Đường Trường Não.
Ông ta đi tới, kích động nói: “Chu nguyên soái, bất ngờ quá, không ngờ có thể gặp được cậu ở đây.”
Chu Hàn không để ý tới lời của Đường Trường Não.
Sắc mặt anh âm trầm, không nói. Khả năng đoán ý của Đường Trường Não rất tốt, ông ta nhìn thấy Thanh Long đang bị thương rất nghiêm trọng.
“Chu nguyên soái chờ một lát, tôi có người quen ở bệnh viện.” Đường Trường Não lên tiếng, đồng thời gọi điện thoại.
Rất nhanh đã có người bắt máy.
Đường Trường Não nói qua vài câu, sau đó cúp máy. Ông ta nhiệt tình đưa Chu Hàn vào thang máy: “Chu nguyên soái, chúng ta đi thang máy lên tầng 7 rồi vào thẳng phòng cấp cứu!”
Đi đến tầng 7, cửa thang máy vừa mới mở đã có một bác sĩ chờ sẵn ở đó.
“Đường gia chủ.” vị bác sỹ nhìn rất có tiếng tăm nói.
Toàn thân bộc lộ ra sự khôn khéo và tài cán, không phải là quá lớn, nhưng lại thể hiện ra được đây là người rất tinh ý.
“Bác sỹ Lê, trợ thủ của Chu nguyên soái bị thương, mong ông có thể sắp xếp để có thể phẫu thuật một cách nhanh chóng!” Đường Trường Não không lòng vòng mà vào thẳng vấn đề.
Dù sao thì, tính mạng quan trọng hơn, ông ta cũng không có hứng mà khách sáo. Hơn nữa, người gặp chuyện là trợ thủ của Chu Hàn, Đường Trường Não lại càng không dám xảy ra thiếu sót.
Bác sỹ Lê nghe Đường Trường Não nói xong, lập tức sắp xếp để phẫu thuật cho Thanh Long.
Rất nhanh, có mấy vị bác sỹ giỏi đã đi đến, vội vàng đi vào phòng phẫu thuật.
“Chu nguyên soái, cậu yên tâm.” Đường Trường Não vỗ ngực mà đảm bảo: “Có bác sỹ Lê ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu!”
Chu Hàn nghe vậy thì gật đầu. Mặt vẫn trầm tư.
Cùng lúc đó, có vài đệ tử Võ Minh đi khám bệnh đã thấy Chu Hàn dìu Thanh Long vào bệnh viện, bọn họ lập tức báo cho hội trưởng. Hội trưởng nghe xong cũng chạy vội tới bệnh viện.
Không đến hai mươi phút, hội trưởng đã đến nơi: “Chu nguyên soái!” hội trưởng nôn nóng: “Có chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Chu Hàn trầm mặt nói: “Có người phục kích tôi và Thanh Long.”
Nghe xong, hội trưởng tức đến mức dậm chân.
Ông ta bảo với mấy đệ tử: “Đi! Tra việc này cho tôi!”
“Phải tra ra cho được, xem ai lại dám ra tay với nguyên soái!”
Ngay sau đó, một nhóm người rời đi, báo lại lời của hội trưởng.
Chưa đầy 30 phút, lực lượng đệ tử Võ Minh đang ở bến tàu đều được huy động để tra người đứng phía sau vụ việc này.
Quyết tâm phải tóm được người đứng phía sau đấy!
Trong khi Đài Sơn đang nhốn nháo thì ở phía bệnh viện.
Bác sỹ Lê đi ra, nói với Chu Hàn và Đường Trường Não: “Hai người yên tâm, chúng tôi đã cứu được bệnh nhân rồi.”
“Chỉ là…”
Nói được một nửa, ông ta ngập ngừng.
“Có gì thì cứ nói, đừng ngại!” Đường Trường Não lên tiếng nhắc nhở.
Bác sỹ Lê thở dài: “Là như vậy, vết thương mới của bệnh nhân không có gì đáng ngại.”
“Chỉ là do bệnh cũ tái phát, vì lần bị thương này mà ảnh hưởng đến vết thương trước đây.”
“Chỉ sợ…nếu chữa trị không tốt thì nửa đời còn lại sẽ phải ngồi xe lăn.”
Nghe xong, sắc mặt mọi người đều biến đổi.
Đặc biệt là Chu Hàn, cả người phát ra sát khí, như là muốn giết sạch đám người đã hại Thanh Long.
“Sao lại nghiêm trọng như vậy?” Đường Trường Não hỏi: “Có khả năng chữa khỏi không?”
Bác sỹ Lê lắc đầu: “Tất nhiên là có, nhưng tỉ lệ cực kỳ thấp.”
Hy vọng xa vời!
Đúng lúc này, hội trưởng nói với Chu Hàn: “Chu nguyên soái, cậu xem xem đây là cái gì.”
Dứt lời, ông ta lấy ra một cái hộp.
Chương 240: DIỆT TRỪ CHƯỚNG NGẠI VẬT.
Tác giả: Nhất Cân Vãn Chiếu.
Chu Hàn nhìn về phía Đệ nhất Hội Trưởng với vẻ mặt nghi hoặc, vẫn im lặng như cũ.
Nhưng Đệ nhất Hội Trưởng đã vội vàng mở hộp ra, ngay sau đó mùi thuốc phả thẳng vào mặt.
Không đợi mọi người kịp phản ứng, Chu Hàn một tay bắt lấy chiếc hộp, như cơn gió bay thẳng vào phòng cấp cứu.
Anh biết viên thuốc này, chính là Liệt Hỏa Đan!
Bây giờ, chỉ có Liệt Hỏa Đan mới có thể giúp được vết thương của Thanh Long!
Chu Hàn bước vào phòng cấp cứu, vội vàng đem Liệt Hỏa Đan bỏ vào trong miệng Thanh Long.
Liệt Hỏa Đan tan ra trong miệng và vết thương của Thanh Long bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được rất nhanh đã chữa khỏi.
Chu Hàn từng thấy cảnh này ở chỗ Tony, tận mắt chứng kiến trên người Panghsang.
Đệ nhất Hội Trưởng và một số người nhanh chóng đi theo vào phòng cấp cứu, bác sĩ Lê nháy mắt phát hiện ra biểu thị trên thiết bị y tế.
Trong phút chốc, bác sĩ Lê kinh ngạc!
Ông ta không thể nào ngờ được chỉ một viên thuốc lại có hiệu quả tốt như vậy.
“Tít tít tít…” thiết bị không ngừng vang lên, mà vết thương của Thanh Long cũng nhanh chóng hồi phục.
Toàn bộ cảnh tượng này khiến mọi người ngây ra, chỉ có vẻ mặt của Chu Hàn là hết sức hờ hững.
Dù sao đây cũng không phải là lần đầu anh chứng kiến cảnh tượng này.
Thanh Long khỏe lên rất nhanh.
“Chu nguyên soái, đây là những gì Tiết Minh Dương để lại trước khi bọn họ rời đi, nói là có thể ngài sẽ dùng đến!” Đệ nhất Hội Trưởng vẻ mặt vui vẻ nói: “Không thể không nói thằng nhóc này đúng là cẩn thận!”
Chu Hàn nghe vậy gật đầu tán thành, tuy rằng tuổi của Tiết Minh Dương còn nhỏ nhưng làm việc lại rất cẩn thận chu đáo.
Có điều, việc khiến Chu Hàn nghi ngờ nhất chính là tại sao Đường Trường Não lại xuất hiện ở bệnh viện.
Anh ngay lập tức đưa mắt dừng lại trên người đối phương.
Tuy rằng chu Hàn không mở miệng dò hỏi, nhưng Đường Trường Não cũng đã nhìn ra có điểm không ổn trong mắt Chu Hàn.
Ông ta vội vàng giải thích: “Chu nguyên soái, là như vầy, hôm nay tôi bị đau răng. Hai ngày nay đều bận nên không đi(khám) được, kết quả là thần kinh toàn thân đau nhức nên hôm nay tôi mới đến bệnh viện khám.”
Giải thích xong, Đường Trường Não cười ngượng ngùng nhìn Chu Hàn.
Đối với lời giải thích của Đường Trường Não, Chu Hàn cũng không nghĩ nhiều.
Anh không tin lại có thể trùng hợp như vậy, nhưng xem ra bây giờ cũng đang trong tình thế cấp bách.
Thấy Thanh Long không có việc gì, Đệ nhất Hội Trưởng vội vàng nói với Chu Hàn: “Chu nguyên soái, Võ Minh vừa mới đóng quân ở cửa Nam bến tàu, còn rất nhiều việc cần xử lý, tôi xin phép đi trước.”
Chu Hàn không để ý xua xua tay.
Tuy nhiên lúc Đệ nhất Hội Trưởng Võ Minh rời đi, đề tài cuộc trò chuyện đã thay đổi:
“Nguyên soái yên tâm, một khi tôi tìm ra được kẻ đứng đằng sau muốn hại ngài, tôi nhất định sẽ nói cho ngài biết đầu tiên.”
Chu Hàn gật đầu, vẫn im lặng như cũ.
Sau khi Đệ nhất Hội Trưởng rời đi, Đường Trường Não vẫn chậm chạp chưa chịu đi.
Chu Hàn thấy vậy đột nhiên cảm thấy nghi ngờ.
“Chu nguyên soái, cái kia, đêm nay có một cuộc giám định kho báu…” vẻ mặt Đường Trường Não đầy nhiệt tình muốn mời Chu Hàn.
Nhưng ông ta vừa mới nói đến một nửa, Chu Hàn đã thẳng thừng từ chối: “không có thời gian.”
Thấy Chu Hàn không rảnh, không còn cách nào Đường Trường Não chỉ đành hậm hức nói: “Vậy tôi xin đi trước, thất lễ rồi.”
Chu Hàn xua tay không nói gì thêm.
Sau khi Đường Trường Não rời đi, bác sĩ Lê lại còn ở đó, chậm chạp không đi.
Chu Hàn mặc dù phát hiện bác sĩ Lê vẫn ở đó nhưng lại không đuổi ông ta đi.
“Chu nguyên soái, tôi muốn hỏi một câu, viên thuốc đó của anh là ai làm ra vậy?”
Bác sĩ Lê ngại ngùng nói: “lúc nãy nghe mấy người nói, là một người tên Tiết gì gì đó…”
Ông ta rất tò mò tại sao viên thuốc này lại quen thuộc như vậy, xét cho cùng, y học Trung Quốc và phương Tây chưa bao giờ đi chung đường.
“Sao?” Chu Hàn không quay đầu lại, hờ hững nói một câu: “Ông muốn biết cái gì?” nhìn sắc mặt không tốt của Chu Hàn, bác sĩ Lê nhanh chóng giải thích: “Tôi không muốn làm cái gì cả, chỉ muốn mua một viên thuốc của mấy người.”
“Nếu có thể, tốt nhất là thấy được người làm ra viên thuốc này.”
Bác sĩ Lê cố hết sức giải thích, Chu Hàn cũng không để ý mấy đến lời giải thích của đối phương.
“không có gì để xem, đi bận việc của mình đi.” Chu Hàn xua tay hạ lệnh đuổi người.
Mặt của bác sĩ Lê đầy căng thẳng, ông ta do dự một lúc, cuối cùng giống như đang hạ quyết tâm, lên tiếng: “Chu nguyên soái, là như vầy, tôi có một bệnh nhân, bối cảnh của ông ta rất lớn, là một cựu chiến binh. Bệnh cũ của ông ta vẫn chưa được chữa khỏi.”
Chu Hàn nghe thấy là một cựu chiến binh, nhất thời nổi lên hứng thú.
Bác sĩ Lê cũng phát hiện ra Chu Hàn bỗng nhiên nổi lên hứng thú, ông ta sửng sốt một lát, hiển nhiên có chút kinh ngạc.
Chu Hàn thấy bác sĩ Lê đột nhiên không nói chuyện, lập tức lên tiếng: “Sao?”
Bác sĩ Lê mờ mịt lắc đầu, trên mặt lộ ra dáng vẻ thụ sủng nhược kinh (được sủng mà sợ).
“Nói tiếp đi.” Chu Hàn lên tiếng nhắc nhở.
Bác sĩ Lê thấy Chu Hàn đối với vị cựu chiến binh này có hứng thú lập tức bắt đầu nói không ngừng.
Lúc này Thanh Long cũng tỉnh, đồng thời nhìn về phía bác sĩ Lê với vẻ mặt đầy tò mò.
Khi trời gần tối, bác sĩ Lê cũng kể xong những chiến tích của người cựu chiến binh. Chu Hàn cũng tỏ ý rằng sẽ sắp xếp thời gian để Tiết Minh Dương đến gặp cựu chiến binh đó.
Đồng thời, cùng ở chung trong khách sạn.
“Đã cho cái tên Bạch Hoàn Tài một bài học chưa?” Đường Minh Minh khoanh tay dựa vào sô pha, chân gác lên bàn trà, uể oải nói.
Vệ sĩ bên cạnh vội vàng trả lời: “Nhà họ Mộc đã hạ độc thằng bé đó, có thể bây giờ nó sắp chết rồi.”
‘Hay, nhà họ Mộc quả nhiên lợi hại.” trên gương mặt của Đường Minh Minh khó có thể che giấu được niềm vui sướng.
Thở ra một hơi ác khí, Đường Minh Minh trông có vẻ thư giản hơn rất nhiều.
Trở ngại hiện giờ đã được giải quyết, tiếp theo việc đem Tiểu Trân đến tay thuận lợi hơn nhiều rồi.
Đường Minh Minh lập tức nhìn vệ sĩ đắc ý nói: “Chuẩn bị xe.”
“Vâng!” vệ sĩ cung kính đáp lại, lập tức làm theo.
Trên đường đi, Đường Minh Minh nóng lòng gửi tin nhắn, muốn hẹn Tiểu Trân.
Đúng lúc này ở ký túc xá, Tiểu Trân nhận được tin nhắn của Đường Minh Minh, nhưng cô ấy không trả lời.
Hành vi thô lỗ trước đây của Đường Minh Minh đã xúc phạm đến Tiểu Trân vì vậy cô ấy không muốn để ý đến anh ta.
Đường Minh Minh đợi rất lâu vẫn không nhận được tin nhắn của Tiểu Trân, vậy nên trực tiếp gọi điện thoại.
Điện thoại đổ chuông một lúc mới được kết nối.
Tiểu Trân không muốn trả lời điện thoại của Đường Minh Minh, lại không muốn quan tâm. Dù gì Đường Minh Minh cũng từng cứu cô.
Nghĩ rằng lỡ như Đường Minh Minh có chuyện quan trọng muốn tìm mình, mà mình không nghe điện thoại, thế này thì không thể nào biện minh nổi.
Do dự một lát, cô vẫn nhận điện thoại.
Giọng nói có chút vội vã của Đường Minh Minh từ đầu bên kia phát ra: “Tiểu Trân, sao không trả lời tin nhắn của anh?”
Tiểu Trân không vội trả lời mà chỉ mở miệng thăm dò: “Đường Minh Minh, có chuyện gì à?”
Đầu bên kia điện thoại im lặng, bởi vì Đường Minh Minh đã không nhận được câu trả lời mà bản thân mong muốn.