Mục lục
Đế Quốc Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 79. Một bí mật


Sau khi nhà họ Hoắc cấu kết với Thái Đại Cường, Kỳ Tiếu Thiên càng trở nên đắc ý, hiển nhiên đã quên mất thân phận của mình.


“Tôi muốn giết thì giết, anh có ý kiến gì?” Bên trong đôi mắt của Thanh Long hiện lên một ánh sáng lạnh, giọng điệu của anh ta cũng lạnh đi mấy phần.


Lúc trước Kỳ Tiếu Thiên vẫn luôn có dáng vẻ lấy lòng.


Mà bây giờ cái đuôi của gã đã có thể vểnh lên trời rồi.


Mà cho dù Kỳ Tiếu Thiên có dáng vẻ nào, Thanh Long cũng không chịu được gã.


“Không phải, cậu không biết trong tay Tô Tam Cô này có một bí mật.” Kỳ Tiếu Thiên rất bất đắc dĩ nói ra một câu, gã thở dài thật sâu, cả người có vẻ vô cùng suy sụp tinh thần.


“Bí mật gì cơ?” Chu Hàn nghe vậy lập tức cảm thấy hứng thú, anh không nghĩ tới thế mà Tô Tam Cô lại quan trọng như vậy.


Ít nhất anh có thể nhìn ra được từ phản ứng của Kỳ Tiếu Thiên, bí mật trong tay Tô Tam Cô quan trọng đến mức nào.


“Khu vực màu xám ở Hòe Châu có một hoàng tử ẩn thế, cậu ta tự xưng là người đứng đầu Hòe Châu.”


“Nghe nói là thế lực do Long Đô phái xuống, hoàng tử này muốn chiếm đoạt và lũng đoạn tất cả thế lực của Hòe Châu.”


“Cho dỳ là quyền, tài, thế, cậu ta đều muốn một tay tóm gọn.”


Kỳ Tiếu Thiên liên tục thở dài, nói liền một mạch ra hết.


“Chỉ là, không có ai biết hoàng tử ẩn thế đang ở nơi nào, không thể tìm kiếm được bất kì thứ gì về hành tung của cậu ta.”


“Cả ngày biến hoá tài tình, địa điểm mỗi lần xuất hiện cũng không giống nhau. Nhưng chỉ cần là chỗ cậu ta đến đều sẽ xuất hiện nguy hiểm.”


“Về phần những ông trùm thương nghiệp, hoặc là ông trùm quyền thế kia, gần như đều sẽ bị cậu ta tẩy sạch, trở thành con rối của cậu ta.”


Sau khi Chu Hàn nghe xong thì rơi vào trầm tư.


Thật lâu anh mới hỏi một câu: “Nếu tên hoàng tử này đã mạnh đến như vậy, tại sao lại qua lại với loại người như Tô Tam Cô?”


Kỳ Tiếu Thiên nghe vậy thì cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: “Cái này ai mà biết chứ? Hơn nữa tôi cũng chỉ nghe được tin tức từ gián điệp, nói hình như Tô Tam Cô đã xuất hiện ở chỗ có chuyện xảy ra nhiều lần.”


“Gần như là chỉ cần những nơi hoàng tử từng xuất hiện đều có thể tra được bóng dáng của Tô Tam Cô.”


Nghe Kỳ Tiếu Thiên giải thích xong, Chu Hàn nhướng mày.


Không nghĩ tới thế mà Tô Tam Cô này còn có thể cấu kết với loại người như vậy, không đơn giản chút nào.


Giờ phút này, thậm chí Chu Hàn còn nghi ngờ Tô Tam Cô chưa chết.


Có lẽ Tô Tam Cô còn sống, cũng khó mà nói được.


Một bên khác, nhà họ Hoắc.


Sau khi Hoắc Nghệ Tinh được máy bay tư nhân của nhà họ Hoắc đón về nhà họ Hoắc thì bắt đầu kéo Hoắc Tử Kim từ cõi chết trở về.


Ông ta cứu chữa ròng rã cả một buổi chiều, cả người đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.


Sau một lúc cứu chữa, cuối cùng ông ta đã cứu sống được Hoắc Tử Kim.


“Ba…” Sau khi Hoắc Tử Kim tỉnh lại, ánh mắt tan rã của cô ta rơi vào trên người Hoắc Khai Hà, yếu ớt gọi một tiếng.


Mặc dù giọng nói như muỗi vo ve, nhưng Hoắc Khai Hà vẫn nghe được rất rõ ràng.


Mà khóe mắt Hoắc Tử Kim cũng rơi xuống một giọt nước mắt, giờ phút này cô ta vô cùng hối hận, hối hận mình đã đá phải tấm ván sắt như Chu Hàn.


Hối hận mình cứ tranh đua với người đàn bà điên Hách Lôi kia, khiến suýt nữa thì phải chết.


“Đừng nói gì cả, không nên suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi thật tốt đã.” Hoắc Nghệ Tinh vô cùng suy yếu lên tiếng nhắc nhở, lúc này mới rời khỏi phòng.


Mà Hoắc Khai Hà thì lẳng lặng ngồi bên giường với con gái “mất mà lại được”.


Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến những tiếng bước chân rất vội vàng.


Một con cháu của nhà họ Hoắc vọt vào, sau khi anh ta phát hiện ra Hoắc Nghệ Tinh thì vội vàng lên tiếng hỏi: “Gia chủ có ở nhà không?”


Hoắc Nghệ Tinh khẽ gật đầu, hỏi lại một tiếng: “Có chuyện gì thế?”


Tiếp theo ông ta chuyển lời, nhắc nhở một câu: “Nói với tôi cũng được, tôi có thể chuyển lời cho gia chủ cho cậu.”


Hoắc Nghệ Tinh gừng càng già càng cay, ông ta biết lúc này không thể để cho người nào quấy rầy Hoắc Khai Hà được.


Dù sao bây giờ Hoắc Khai Hà đang ở cùng với Hoắc Tử Kim, nếu lúc này cho người khác đi vào quấy rầy ông ta, chỉ sợ sẽ khiến ông ta tức giận.


Mà một khi Hoắc Khai Hà đã tức giận, lửa giận kia cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể tiếp nhận nổi.


“Việc này nói với ông không có tác dụng gì, ông không quyết định thay gia chủ được.” Người kia không nể mặt Hoắc Nghệ Tinh chút nào, vả mặt ông ta ngay lập tức.


Hoắc Nghệ Tinh nghe xong lời này thì lập tức tức nổi nóng, nghĩ thầm từ lúc nào mà một người làm cũng dám hô to gọi nhỏ với mình rồi?


Vào lúc này, Hoắc Nghệ Tinh rất tức giận.


Ông ta vung tay lên một cái, tát người kia ngã xuống đất.


Hoắc Nghệ Tinh tức giận mở miệng nói: “Ai cho cậu dũng khí nói như vậy với tôi?”


Người kia bị đánh thì rất là oan ức, anh ta giãy giụa đứng lên, đang muốn nói lí với Hoắc Nghệ Tinh.


Mà đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, Hoắc Khai Hà từ trong phòng đi ra.


Ánh mắt của ông ta chuyển động qua lại trên người hai người Hoắc Nghệ Tinh, chậm rãi lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì? Tại sao lại ra tay rồi?”


Hiển nhiên, âm thanh của cái tát vừa rồi rất lớn, đến mức Hoắc Khai Hà ở trong phòng cũng nghe thấy rõ ràng.


“Gia chủ, ông ta đánh tôi.” Người kia chỉ vào Hoắc Nghệ Tinh.


Hoắc Nghệ Tinh tức giận đến mức dựng râu trừng mắt, nhưng cũng không dám ra tay với người làm ở ngay trước mặt Hoắc Khai Hà.


“Hoắc lão, ông đi xuống trước đi.” Hoắc Khai Hà khoát tay với Hoắc Nghệ Tinh.


Không còn cách nào khác, Hoắc Nghệ Tinh đành phải thở dài rời đi trước.


Sau khi Hoắc Nghệ Tinh rời đi, lúc này Hoắc Khai Hà mới lên tiếng hỏi: “Nói đi, có chuyện gì?”


Người kia vội vàng lên tiếng nói: “Là thế này, hoàng tử phái người đến cầu hôn, anh ta coi trọng cô chủ Hoắc.”


Hoắc Khai Hà nghe vậy thì biến đổi sắc mặt, có lẽ người khác không biết hoàng tử có nghĩa là gì, nhưng ông ta lại biết.


Với tình hình này, người có thể chống lại hoàng tử sợ rằng chỉ có Chu nguyên soái.


“Người từ đâu đến?” Hoắc Khai Hà không chút do dự, vội vàng lên tiếng hỏi.


Trên mặt người kia tràn đầy vẻ trung thực: “Từ Hòe Châu tới, đều là người thân cận của của hoàng tử.”


Nghe xong lời này, khuôn mặt Hoắc Khai Hà lập tức càng thêm âm trầm.


Xem ra lần này con gái ông ta khó thoát được một kiếp rồi.


Cho tới bây giờ Hoắc Khai Hà đã có chút hối hận.


Ông ta không nên để con gái đi Hòe Châu, lại không nghĩ rằng đi Hòe Châu một chuyến mà suýt nữa đã mất mạng.


Còn bị hoàng tử cho coi trọng, cứ như vậy chỉ sợ sẽ rất khó xử lý phiền phức này.


Người giống như hoàng tử, Hoắc Khai Hà sẽ không gả con gái cho anh ta.


Bởi vì nếu như gả con gái cho loại người này, sẽ chỉ hại Hoắc Tử Kim thôi.


Cho nên nói thế nào Hoắc Khai Hà cũng sẽ không gả con gái đi.


“Cậu đi xuống trước đi.” Lúc này Hoắc Khai Hà khoát tay với người kia.


“Vâng.” Lúc người kia đang quay người rời khỏi, Hoắc Khai Hà lại đột nhiên nói ra một câu: “Đi, gọi lão Hoắc đến.”


Người kia hơi đổi sắc mặt, nhưng mà vẫn cắn răng nói ra một chữ: “Rõ.”


Rất nhanh, Hoắc Nghệ Tinh đã đi đến trước mặt Hoắc Khai Hà.


“Gia chủ, có chuyện gì xảy ra thế?” Trên mặt Hoắc Nghệ Tinh tràn đầy vẻ quan tâm, dáng vẻ tận tâm tận lực vì nhà họ Hoắc.


Hoắc Khai Hà nói chuyện hoàng tử cầu hôn ra, sau khi Hoắc Nghệ Tinh nghe xong thì biến đổi sắc mặt.


“Tôi nghĩ chúng ta có thể nói chuyện với hoàng tử, dù là cắt thịt nhường ra lợi ích cũng được.” Trên mặt Hoắc Khai Hà đầy vẻ đau lòng nhức óc.


Hoắc Nghệ Tinh lại lắc đầu nói: “Lợi ích có lớn thế nào chỉ sợ hoàng tử cũng chướng mắt.”


“Mọi người đồn rằng, thứ mà loại người như hoàng tử muốn cậu ta đều sẽ cướp đoạt được nó, lần này chỉ sợ tiểu thư…”


Mới nói đến một nửa, Hoắc Nghệ Tinh cũng không tiếp tục nói nữa.


Mà trong lòng Hoắc Khai Hà cũng hiểu rõ, ông ta buồn bã nói: “Vậy phải làm thế nào cho phải đây?”


Hoắc Nghệ Tinh cúi đầu suy nghĩ một lát sau, mở miệng nói: “Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể dựa vào Chu nguyên soái.”


Vào lúc này, Hoắc Nghệ Tinh đã không còn trực tiếp gọi hẳn tên của Chu Hàn, mà là cung kính gọi một tiếng “Chu nguyên soái”.


Chỉ vì trận chiến trong ngõ nhỏ bị bỏ hoang kia, ông ta đã tâm phục khẩu phục rồi.


“Ông cũng nghĩ như vậy sao?”


Chương 80. Là người hay quỷ


Cơ thể Hoắc Khai Hà run lên, cực kì kích động.


Hoắc Nghệ Tinh do dự một chút, cuối cùng mở miệng nói: “Gia chủ, tôi xin lỗi.”


Dứt lời, ông ta làm ra vẻ nhận tội, rất chân thành tha thiết nói: “Tôi không nghe lời ông, trước đó đã so chiêu với Chu nguyên soái ở trong ngõ bỏ hoang.”


Hoắc Khai Hà nghe vậy thì lập tức nổi giận lôi đình, ông ta gần như gào lên một câu: “Cái gì? Ông lại dám ra tay với Chu nguyên soái? Ông còn cần cái mạng già nữa hay không.”


Nhưng mà Hoắc Khai Hà bỗng phát hiện ra Hoắc Nghệ Tinh không hề bị tổn thương gì mà đứng ở trước mặt mình, lúc này mới thở phào một hơi.


Không cần hỏi kết quả, Hoắc Khai Hà đã có thể nghĩ ra được Hoắc Nghệ Tinh không phải đối thủ của Chu Hàn.


Đồng thời trong lòng ông ta cũng cảm thấy rất hoảng sợ, vẫn may Hoắc Nghệ Tinh còn giữ được mạng sống.


Nếu không sẽ không có người nào có thể kéo con gái ông ta từ cõi chết trở về.


“Sau đó thì sao?” Hoắc Khai Hà không nhịn được hỏi một câu, ông ta rất muốn biết vì sao Hoắc Nghệ Tinh không việc gì.


“Tôi khai chiến với Chu nguyên soái, cậu ấy nhường tôi mấy hiệp, cho đến khi tôi nói muốn làm thật, kết quả cậu ấy thật sự quyết tâm.” Nói đến đây, trong lòng Hoắc Nghệ Tinh giật mình, không tự giác mà dừng câu chuyện lại.


Thấy Hoắc Nghệ Tinh không nói lời nào, Hoắc Khai Hà vội vàng lên tiếng thúc giục: “Mau nói đi.”


Hoắc Nghệ Tinh thở dài, cuối cùng dứt khoát không cần mặt mũi, thở dài một tiếng: “Chu nguyên soái thật sự ra tay, chỉ một chiêu đã đánh bại tôi.”


“Cái gì?” Hoắc Khai Hà vô cùng chấn động, giọng nói của ông ta phải cất cao tám độ: “Một chiêu?”


Phải biết, Hoắc Nghệ Tinh cũng không phải là bình thường người.


Ông ta không chỉ giỏi y thuật, hơn nữa ông ta còn lấy y vào võ, trên cơ bản là khó gặp được kẻ địch.


Nếu nói Hoắc Nghệ Tinh thua Chu Hàn, Hoắc Khai Hà hoàn toàn có thể chấp nhận.


Nhưng trong tình hình nghiêm túc, một chiêu đã thất bại, điều này làm ông ta cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.


“Rốt cuộc thực lực của Chu nguyên soái mạnh đến cỡ nào chứ…” Hoắc Khai Hà lẩm bẩm nói ra một tiếng.


Đồng thời, trong lòng ông ta càng thêm kiên định muốn kín đáo đưa con gái cho Chu Hàn bảo vệ.


“Lão Hoắc, ông đi thuyết phục Tử Kim, để con bé đi làm hầu gái cho Chu nguyên soái.” Sau khi Hoắc Khai Hà dặn dò một tiếng thì chắp hai tay sau lưng, mang theo vẻ u sầu rời đi.


Hoắc Nghệ Tinh lại sững sờ tại chỗ, làm người giúp việc cho Chu nguyên soái?


Một bên khác, sau khi Kỳ Tiếu Thiên rời đi, Chu Hàn phái Thanh Long đi ra ngoài một chuyến, để anh ta điều tra vị trí của Tô Tam Cô.


Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.


Mặc dù trong lòng Chu Hàn rất rõ ràng, nếu như Tô Tam Cô thật sự gặp hoàng tử, chỉ sợ rất khó tìm thấy bà ta.


Cũng giống như lúc trước cha con nhà họ Thái bị Hoắc Nghệ Tinh giấu ở một nơi ánh sáng chiếu không tới, bình thường rất khó để tìm ra.


Nhưng mà cho dù như thế nào Chu Hàn cũng muốn thử một lần.


Sau khi Thanh Long rời đi, Chu Hàn lại bắt tay vào làm việc của công ty dược.


Bây giờ hai chướng ngại vật là Thái, Hoắc đã bị diệt trừ, tin chắc xây dựng công ty dược sẽ không còn xuất hiện hỗn loạn gì nữa.


Chu Xung nghe tin thì chạy đến, tỏ vẻ sẽ tiếp tục đầu tư nhập cổ phần cho Chu Hàn.


Nhưng Chu Hàn căn bản không quan tâm đến chút tiền ấy, chỉ là Chu Xung không ngừng kiên trì mà thôi, không còn cách nào khác, anh đành phải để ông ta gia nhập vào.


Vì để có thể xứng danh cho mẹ con Hách Lôi, đương nhiên Chu Hàn muốn xây dựng công ty dược nhanh chóng một chút.


Mà sau khi Thái Đại Cường chết, Hoàng Minh cũng rời khỏi biệt thự, thuận lợi cướp lại tập đoàn Giang Đông về tay.


Đối với đám bè phái còn sót lại của Thái Đại Cường, đều bị Hoàng Minh một hơi diệt sạch.


Đảo mắt ba ngày đã trôi qua, tất cả những công việc trong công ty dược đều được tiến hành rất thuận lợi, sau khi làm ăn thịnh vượng, danh tiếng cũng vô cùng tốt.


Nhưng cố tình vào lúc danh tiếng đang tốt đẹp, đột nhiên lại xảy ra chuyện.


Chẳng biết tại sao, trong chợ đột nhiên tuôn ra một nhóm thuốc giống thuốc của công ty dược Tô thị như đúc.


Chỉ là nhóm thuốc này căn bản không phải do Tô thị chế tạo ra, nhưng lại lấy danh nghĩa của Tô thị để lưu thông trên thị trường.


Mà nhóm thuốc này có vấn đề rất lớn, đã có mười mấy người chết vì uống thuốc rồi.


Về phần những người còn uống thuốc không chết thì đều đã được đưa đến bệnh viện kịp thời, khó khăn lắm mới giữ được mạng sống.


“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Nhất định phải tra rõ ràng.” Lần này Chu Hàn tức giận không nhẹ, nhưng mà anh cũng không nổi nóng.


Bởi vì nổi nóng là hành vi của người tầm thường.


Nguyên soái đứng đầu đế quốc như Chu Hàn xưa nay sẽ không phát cáu.


Dù sao phát cáu cũng không giải quyết được vấn đề gì.


“Rõ.” Thanh Long cung kính trả lời một tiếng, lập tức đi làm.


Mà ngay lúc Thanh Long vừa rời chân trước khỏi biệt thự, một chiếc xe sang trọng đỗ lại, Hoắc Tử Kim chết đi sống lại liền tiến vào biệt thự.


“Ông chủ, anh vẫn còn khỏe chứ.” Hoắc Tử Kim đi thẳng tới trước mặt Chu Hàn, vô cùng cung kính.


Chu Hàn lập tức mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nhìn xem Hoắc Tử Kim, trong lòng anh tràn ngập nghi hoặc.


Không phải Hoắc Tử Kim đã chết rồi sao? Tại sao lại sống lại, hơn nữa còn êm đẹp đứng ở trước mặt mình.


Điều này khiến Chu Hàn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ cô ta chết đi sống lại sao?


“A… Cô là người hay quỷ?” Đúng lúc này Hách Lôi đột nhiên lao đến, trên mặt bà tràn đầy vẻ hoảng sợ nhìn Hoắc Tử Kim.


Hoắc Tử Kim cũng không hề để ý đến phản ứng của Hách Lôi, ngược lại rất lễ phép chào hỏi Hách Lôi một tiếng: “Chào bà, bà Tô.”


Thấy Hoắc Tử Kim giống như biến thành người khác, Hách Lôi quá sợ hãi.


Nhưng mà bà vẫn nhút nhát nói ra một câu: “Chào cô.”


Thấy bây giờ Hoắc Tử Kim hiểu chuyện như thế, lúc này Hách Lôi thăm dò hỏi thăm: “Cô Hoắc, có thể chuyển ít tiền cho tôi hay không?”


Đương nhiên Hoắc Tử Kim sẽ đồng ý, bởi vì trong lòng cô ta vô cùng rõ ràng, mình đến để làm người giúp việc cho mấy người Chu Hàn.


Chỉ có như thế mới có thể tìm được che chở.


Mà một khi hoàng tử thẹn quá hoá giận, xảy ra xung đột chính diện với Chu Hàn, đến lúc đó chắc chắn hoàng tử sẽ bị Chu Hàn giết chết.


Một khi hoàng tử chết rồi, Hoắc Tử Kim sẽ có thể trở về nhà họ Hoắc, từ đây không tiếp tục để ý đến mấy người Chu Hàn nữa.


Mà nhà họ Hoắc cũng đã tung ra tin tức Hoắc Tử Kim muốn làm nữ hầu cho Chu Hàn.


Cho dù toàn bộ nhà họ Hoắc đều biến thành trò cười, nhưng vì để bảo vệ mạng sống của Hoắc Tử Kim, Hoắc Khai Hà cũng không cần quan tâm.


Nhiều khi mặt mũi không đáng một đồng tiền nào cả, mạng người mới là quan trọng nhất.


“Sao cô có thể sống được?” Hách Lôi thấy Hoắc Tử Kim đồng ý, lập tức cũng không vội vã đòi tiền, mà đổi đề tài hỏi ra một câu.


Hoắc Tử Kim cũng không giấu giếm, nói một năm một mười chuyện Hoắc Nghệ Tinh kéo mình từ cõi chết trở về ra.


Hách Lôi nghe Hoắc Tử Kim giải thích xong, lúc này tán thưởng một tiếng: “Hoắc Nghệ Tinh thật sự là diệu thủ hồi xuân, không nghĩ tới người chết mà vẫn có thể cứu sống.”


“Đúng rồi, vậy chẳng lẽ tôi cũng có thể trường sinh bất lão sao? Về sau nếu tôi chết rồi, cứ để Hoắc Nghệ Tinh cứu sống tôi là được.”


Đối với ảo tưởng hão huyền của Hách Lôi, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm bà bằng vẻ mặt như nhìn đồ ngốc.


Hách Lôi có chút không chịu được ánh mắt của đám người, lúc này liền kéo Hoắc Tử Kim kéo sang một bên đòi tiền cô ta.


Chu Hàn thì gọi Bạch Hổ đến để anh ta ra ngoài nghe ngóng, thuận tiện nhìn xem rốt cuộc nhà họ Hoắc có ý đồ gì, tại sao lại sắp xếp Hoắc Tử Kim đến đây.


Bạch Hổ lập tức làm theo, lúc trời tối anh ta đã trở về từ Cảng Thành, đi thẳng đến biệt thự.


“Nguyên soái, hoàng tử cầu hôn nhà họ Hoắc.” Bạch Hổ đi đến trước mặt Chu Hàn nói.


Một câu đơn giản lại ẩn chứa rất nhiều tin tức.


Chu Hàn coi như đã hiểu, sở dĩ Hoắc Tử Kim trở nên hiểu chuyện như thế, hóa ra là tới tìm kiếm sự che chở.


Nhà họ Hoắc cũng biết tính toán đấy.


Như thế này đã vô hình đứng giữa gây ra thù hận của hoàng tử đối với Chu Hàn.


“Nguyên soái, có cần đuổi Hoắc Tử Kim ra ngoài hay không?” Thấy Chu Hàn hơi híp hai mắt lại, rơi vào trầm tư.


Bạch Hổ vội vàng lên tiếng hỏi.


Chu Hàn lại lắc đầu nói: “Không cần, để cô ta ở lại đi.”


Dứt lời, Chu Hàn liền đi ra khỏi biệt thự.


Cho tới bây giờ Thanh Long vẫn chưa về, Chu Hàn không cần gọi điện hỏi tình huống cũng đoán được Thanh Long đã xảy ra chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK