Vô Kiểm lạnh lùng lên tiếng, sau đó dẫn theo một đám người tinh nhuệ ra ngoài.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên từ bên trong thùng nước có một bóng người lao đến.
Bóng người đó mang theo hơi thở âm trầm, cả người nhìn rất kỳ quái.
“Tôi là Thủy Lão Tứ, là sát thủ của Như Liệt đoàn.” Người tự xưng là Thủy Lão Tứ đầu tà khí, khách sáo nói với Chu Hàn: “Xin chào Chu nguyên soái.”
Tuy ngoài mặt nhìn Thủy Lão Tứ này có vẻ khách sáo cung kính, nhưng thật ra thì là kim giấu trong bông.
“Đừng chặn đường.” Chu Hàn vẫn khiêng bốn người tiến lên phía trước, tức giận quát: “Ai cản đường đều phải chết.”
Thủy Lão Tứ kia vẫn không hề tránh ra, thậm chí còn chỉ về phía Vô Kiểm, quát to một tiếng: “Tên kia là giả mạo. Gã không phải thủ lĩnh.”
Vô Kiểm vừa thấy mình đã bị Thủy Lão Tứ nhìn ra, lập tức không tiếp tục ngụy trang nữa.
Cũng không hề quay đầu lại mà ném ra đạn khói, đồng thời hô to về phía Chu Hàn: “Nguyên soái, nhảy cầu.”
Dứt lời Vô Kiểm vọt thẳng về phía Thủy Lão Tứ.
Chu Hàn biết rõ lúc này cứu người mới là quan trọng nhất, cho nên anh đương nhiên sẽ không động tay động chân với Thủy Lão Tứ.
Không hề do dự, Chu Hàn nhảy xuống lòng sông.
Lúc này Vô Kiểm và Thủy Lão Tứ đánh nhau, lúc định ra tay với Thủy Lão Tứ, đột nhiên trên trời vang lên tiếng máy bay gầm rú.
Âm thanh “ong ong” này khiến lòng người nhiễu loạn, ánh mắt Thủy Lão Tứ chợt lóe lên, phát hiện trên trời không biết từ lúc nào xuất hiện ba chiếc trực thăng.
Hơn nữa toàn bộ nòng súng trên trực thăng đều nhắm về phía gã ta, trên thân máy bay còn được sơn lên chữ “Hoắc”.
Thủy Lão Tứ nhận ra đây là người của nhà họ Hoắc, lúc này gã ta phát hiện ra sơ hở liền lao về phía Vô Kiểm.
Vô Kiểm chậm chạp phản ứng lại, lại bị Thủy Lão Tứ đạp một cái vào bụng.
Anh ta cắn răng kêu lên đầy đau đớn, bị đối phương đá một cái văng xuống sông.
Lúc này Thủy Lão Tứ vung tay lên ném pháo xuống nước, xoay người nhanh chóng rời đi.
Trong lúc Vô Kiểm rơi xuống sông, ánh mắt anh ta vẫn nhìn chằm chằm lấy Thủy Lão Tứ.
Thấy đối phương vừa ném pháo xuống nước, lập tức ở cổ tay Vô Kiểm xuất hiện một cây kim châm.
Ngay lúc vừa rơi xuống sống, Vô Kiểm vung tay lên phóng kim châm kia bay ra.
Kim châm chính xác đâm vào viên pháo, thế nên lúc pháo rơi xuống nước cũng không hề phát nổ.
“Nguyên soái, ngài không sao chứ?” Trước tiên Vô Kiểm tóm lấy thân ảnh của Chu Hàn.
Thấy anh khiêng bốn người Vân Nhi đầy máu tươi đang cố đạp nước, Vô Kiểm định tiến đến giúp đỡ.
“Không sao, đưa hai người họ lên bờ trước đã.” Chu Hàn nói với Vô Kiểm một tiếng, đồng thời đỡ Tony Bond và Hoắc Tử Kim từ trên vai xuống đưa qua cho Vô Kiểm.
Vô Kiểm đỡ lấy hai người rồi khiêng lên vai.
Lúc này mấy người của Hội võ cũng kéo một đám người xuống định giúp đỡ.
Nhưng lúc này chẳng cần bọn họ giúp nữa.
Lúc mấy người Chu Hàn lên bờ rồi, trực thăng thả một cái thang dây xuống.
Ngay sau đó, Hoắc Khai Hà và Hoắc Nghệ Tinh xuất hiện trước mặt Chu Hàn.
“Tới vừa đúng lúc.” Chu Hàn kêu lên một tiếng, lúc này đưa tay đỡ Vân Nhi, nói: “Lão Hoắc, mau cứu người.”
Trước tiên Hoặc Nghệ Tinh liếc nhìn Hoắc Tử Kim một cái, ông ta sớm tinh thông nhìn, nghe, hỏi, sờ rồi, thậm chí là rất thuần thục.
Cho nên chỉ cần liếc mắt một cái, Hoắc Nghệ Tinh đã nhìn ra Hoắc Tử Kim không bị gì, chỉ là cả người mệt mỏi quá thôi.
Lúc này ông ta quay đầu lại, gật đầu với Hoắc Khai Hà, trấn an Hoắc Khai Hà.
Hoắc Khai Hà hiểu ý, thở phào một hơi.
Ông ta đến đỡ Hoắc Tử Kim từ trên mặt đất dậy, bấm bấm huyệt nhân trung của con gái.
Cùng lúc đó, Hoắc Nghệ Tinh bắt đầu cứu chữa cho Vân Nhi.
“Đừng, đừng.” Vào lúc Hoắc Nghệ Tinh đang định cứu chữa cho Vân Nhi, Dạ Phong bên cạnh đột nhiên tỉnh lại.
Dạ Phong điên cuồng gào to, cử chỉ như đang phát điên, rõ ràng là gặp phải ác mộng.
Chu Hàn vốn tưởng đối phương chỉ là hôn mê thôi, lại không ngờ còn gặp phải ác mộng.
Nói đúng hơn là, hẳn là xuất hiện ảo giác.
Nếu đoán không sai, Dạ Phong là lo lắng quá độ, chấp niệm của anh ta đối với Vân Nhi quá sâu.
“Dạ Phong.” Lúc này một tay Chu Hàn đè Dạ Phong lại, đồng thời bảo anh ta im lặng.
Bây giờ Dạ Phong mới chú ý tới việc mình đã được cứu.
Anh ta chuyển ánh mắt, rất nhanh phát hiện Hoắc Nghệ Tinh đang cứu chữa cho Vân Nhi.
Thấy cảnh này, Dạ Phong mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Nguyên soái, Vân Nhi sinh non.” Dạ Phong nói với Chu Hàn một câu: “Tôi sợ mạng của Vân Nhi gặp nguy hiểm.”
Nghe thế, Chu Hàn lắc đầu nói: “Không cần lo lắng, có lão Hoắc ở đây sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
Trấn an xong, Chu Hàn bước nhanh về phía Hoắc Khai Hà.
“Hoắc gia chủ, đuổi kịp chiếc trực thăng kia không?” Chu Hàn hỏi Hoắc Khai Hà, giờ phút này tâm tình anh như bị lửa đốt.
“Không kịp.” Sắc mặt Hoắc Khai Hà căng cứng, uyển chuyển nói: “Nhưng đám tinh nhuệ của Hoắc thị đã gắn định vị lên chiếc trực thăng kia rồi.”
Dứt lời, không đợi Chu hàn lên tiếng, Hoắc Khai Hà tự giác đưa ra máy theo dõi.
Chu Hàn trầm mặc nhận lấy máy theo dõi, liếc mắt nhìn một cái thì thấy trên máy theo dõi có một chấm đỏ.
Nếu đoán không sai thì đó là vị trí của chiếc trực thăng kia.
Chu Hàn suy nghĩ, đắn đo cân nhắc.
Nếu mình tùy tiện ra quân, chỉ sợ Tô Hàm sẽ gặp phải nguy hiểm.
Không chỉ thế, nếu làm không tốt có thể khiến cho tên áo đen kia chó cùng rứt giậu.
Nếu như vậy thì không được.
Cuối cùng Chu Hàn ra quyết định, phân phó Vô Kiểm: “Cậu ngụy trang thành Thủy Lão Tứ, cứu Tô Hàm về.”
Dứt lời, Chu Hàn lại lên tiếng nhắc nhở: “Nhớ cố gắng tránh xung đột, tốt nhất là có thể cứu người bình an trở về.”
“Tuân lệnh.” Nghe xong phân phó của Chu hàn, Vô Kiểm lập tức cung kính trả lời lại.
Sau đó anh ta cầm theo máy theo dõi nhanh chóng quay đầu rời đi.
Giờ khắc này Chu Hàn chỉ có thể cố gắng nhẫn nại, nhẫn nại chờ Vô Kiểm quay lại.
“Chu nguyên soái, Chu Tước và Huyền Vũ bị nhốt ở núi phía sau nhà họ Từ.” Hoắc Khai Hà thấy Vô Kiểm rời đi để cứu Tô Hàm, lúc này lập tức lên tiếng.
Chu Hàn nghe vậy, sắc mặt lần nữa thay đổi.
Anh hạ lệnh cho mọi người: “Bạch Hổ, dẫn một nhóm người Hội võ trông coi chỗ này.”
“Đợi lão Hoắc xử lý xong vết thường của Vân Nhi, mọi người lập tức quay về Hội võ đợi lệnh.”
“Vâng.” Chu Hàn dứt lời, tất cả mọi người cung kính trả lời.
Sau đó Chu Hàn hướng ánh mắt nhìn về phía Hoắc Khai Hà, Hoắc Khai Hà lập tức hiểu ý, ra lệnh vào bộ đàm cho một chiếc trực thăng hạ cánh.
Lúc Chu Hàn chuẩn bị leo lên, Hoắc Khai Hà cũng lên theo.
“Hoắc gia chủ, ông không cần phải đi, ở lại chăm sóc con gái đi.” Chu Hàn lên tiếng ngăn cản, lúc này cũng không quay đầu lại mà bước lên trực thăng.
Nửa tiếng sau, một chiếc trực thăng tư nhân của nhà họ Hoắc bay phía trên biệt thự nhà họ Từ.
Một cái thang dây được hạ xuống, lúc này Chu Hàn bám vào thang dây xuống khỏi trực thăng.
Nhảy xuống khỏi thăng dây rồi, Chu Hàn đứng trên một bãi đất trống của nhà họ Từ.
Lúc này, có hai người của Từ thị bước tới.
Chương 140. Anh họ
Hai người tiến đến là một nam một nữ, thấy Chu Hàn đột nhiên “từ trên trời rơi xuống”, gương mặt hai người lập tức lộ ra vẻ cảnh giác.
“Anh là ai?” Trong đó người nam mặc áo hoa lên tiếng hỏi Chu Hàn.
“Dám xông vào nhà họ Từ, có phải chán sống rồi không? Muốn chết à? Muốn tôi tiễn một đoạn đường không?” Cô gái ăn mặc gọn gàng bên cạnh vừa mở miệng đã hùng hổ dọa người, cứ như là muốn dùng nước bọt để phun chết Chu Hàn vậy.
Nhưng Chu Hàn cũng không để ý đến sự xấc láo của hai người, anh bước vài bước đã đi đến trước mặt của hai người.
“Núi sau nằm ở đâu?” Đôi môi mỏng của Chu Hàn khẽ mở, lạnh nhạt hỏi một câu.
Hai người kia nghe vậy bốn mắt nhìn nhau, có vẻ là không hiểu ý của Chu Hàn là gì.
“Núi sau là cấm địa của Từ thị, anh hỏi núi sau làm gì?” Tên nam mặc đồ hoa lần thứ hai lên tiếng trào phúng: “Chỉ dựa vào anh thôi mà cũng muốn vào à?”
Tuy hai người tận mắt nhìn thấy Chu Hàn nhảy từ trên trực thăng xuống, nhưng bọn họ cũng không xem Chu Hàn là gì.
Trong mắt hai người, cả Cảng Thành này ngoài nhà họ Hoắc thì nhà họ Từ bọn họ xếp hạng nhất hạng hai đó.
Trực thăng này kia, nhà họ Từ của bọn họ cũng có.
Chỉ là hai người này lại không thấy rõ trên chiếc trực thăng đó có chữ “Hoắc”.
“Một vấn đề, muốn tôi lập lại lần hai?” Chu Hàn lạnh nhạt nói một tiếng, sát khí đầy người.
Tên nam mặc áo hoa thấy thế quái dị cười một tiếng: “Kiêu ngạo cái gì? Tính uy hiếp ai?”
Dứt lời, gã nói tiếp: “”Đừng quên ở đây là địa bàn của nhà họ Từ, chỉ một mình anh như vậy mã cũng dám đến đây ngang ngược?”
“Còn rần rần ngồi trực thăng đến, sao không kéo đại bác đến luôn đi?”
“Đừng tưởng rằng mình…”
Tên nam mặc đồ hoa chưa kịp nói xong câu cuối cùng, đột nhiên cảm thấy huyệt thái dương tê rần.
Chưa kịp phản ứng lại, cả người gã đã mất đi tri giác, chết ngay tại chỗ.
Chu Hàn thu ngón tay lại, cũng không hề chớp mắt lấy một cái.
Thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn đến cô gái bên cạnh, lạnh lùng nói: “Giống như một con rệp, chỉ cần một ngón tay họ Chu này cũng có thể chọc chết.”
Một lời hai nghĩa.
Lời này không chỉ để ám chỉ tên nam áo hoa kia chết như thế nào, mà còn đang đe dọa cô gái kia.
Lúc này cô gái sợ đến mức hét lên một tiếng.
Chu Hàn sốt ruột đi cứu người, đưa tay lên giáng một cái tát, đánh ngã đối phương xuống đất.
“Còn kêu lên tiếng nào thì nối gót tên kia luôn.” Chu Hàn đưa tay ra chỉ thi thể của tên nam kia.
Cô gái nghe vậy sợ đến mức run rẩy, lúc này kiêu ngạo ban đầu của cô ta chẳng còn nữa.
Trước mặt Chu Hàn, cô ta hoàn toàn chẳng khác gì tù nhân.
“Tôi nói cho anh núi sau ở đâu, xin anh đừng giết tôi.” Cô gái cầu xin Chu Hàn.
Chu Hàn gật đầu, không nói gì.
Cô gái đang định chỉ đường cho Chu Hàn, Chu Hàn lại lên tiếng: “Dẫn đường đi.”
Dứt lời, anh lại nói: “Nếu có người hỏi, nói là anh họ.”
Cô gái nghe thế trầm mặc một lát, cuối cùng đành phải cắn răng chấp nhận.
Rất nhanh, cô gái thành công dẫn Chu Hàn đến núi sau.
Chu Hàn vừa đảo mắt nhìn đã thấy hai người đứng canh giữ ở núi sau.
“Từ phu nhân, đến núi sau làm gì thế?” Trong đó một người nói với cô gái: “Tên đó là ai vậy?”
Lúc nói, ánh mắt người nọ dừng trên người Chu Hàn.
“Là…” Cô gái do dự mở miệng: “Là anh họ tôi.”
Chu Hàn không rảnh nhìn hai người canh giữ nó nhảm với cô gái này, lúc này anh lập tức xông vào.
Hai người canh gác không chút do dự, liền ra tay với Chu Hàn.
“Muốn chết.” Chu Hàn hừ một tiếng, vung cả hai tay ra.
Hai tiếng “rắc rắc” vang lên, đầu hai người bị đánh xoay, gãy gỗ chết tại chỗ.
Chu Hàn bước vào núi sau, khó khăn một lúc cuối cùng cũng tìm được một căn phòng tối tăm.
Anh đạp một cước đẩy mở cánh cửa, còn chưa kịp bước vào đã nghe tiếng động ồn áo phía sau.
Xem ra là người của nhà họ Từ kéo đến rồi.
Chu Hàn cũng không quay đầu lại mà bước vào, bất kể thế nào hôm nay anh nhất định phải cứu được Huyền Vũ và Chu Tước ra.
Chỉ là căn phòng quá âm u, không có gì chiếu sáng.
Anh cau mày, đánh giá bên trong căn phòng tối tăm này, rất nhanh anh phát hiện hai bóng người.
Nhưng anh lại không thấy rõ.
Tuy trước đó Chu Hàn trúng phải tên bị thương nặng, tuy là bị thương nặng nhưng khả năng cảm ứng của anh cũng không yếu đi.
Lúc này Chu Hàn rõ ràng cảm giác được hai người trong căn phòng này không phải là Chu Tước và Huyền Vũ.
Nguyên nhân rất đơn giản, hơi thở không giống.
Anh bước nhanh về phía hai bóng người kia, hai bóng người có hơi cử động.
Chu Hàn lập tức nhướng mày, anh ngửi được hơi thở nguy hiểm.
“Rào.” Đột nhiên, âm thanh của một con thú dữ vang lên.
Tim Chu Hàn đập kịch liệt, ý nghĩ đầu tiên của anh là mình đã trúng kế rồi.
Chỉ sợ rằng trong căn phòng này giam giữ hai con thú dữ.
Mà hai con thú dữ này xem ra là chuẩn bị cho mình rồi.
Kế hoạch độc ác thật.
“Rào.” Đúng lúc này Chu Hàn ý thức được nguy hiểm, tiếng gầm gừ của hai con sói hoang vang lên, Chu Hàn rút dao găm ra.
Hai bóng dáng ấy lấy tốc độ sét đánh lao về phía Chu Hàn, hoàn toàn như là ôm quyết tâm phải giết cho bằng được trong một nhát.
Mà lúc này, bên ngoài cửa, người của nhà họ Từ đã kéo tới, Chu Hàn có thể nghe thấy tiếng của bọn họ gào to: “Mau, đóng cửa lại. Đừng để tên đó thoát ra.”
“Ha ha.” Chu Hàn nghe thế cười lạnh một tiếng, nâng tay vung dao gâm lên.
“Soạt” một tiếng, một mùi máu tươi nồng nặc, hai con sói hoang biến thành hai cái xác.
Chu Hàn xoay người vọt ra bên ngoài, nhưng lúc này một người nhà họ Từ lại hô lên: “Mau đốt lửa đi, đừng để tên đó thoát ra ngoài.”
Bọn họ vừa dứt lời, từng đợt tiếng súng vang lên.
Chu Hàn rất ung dung, anh xoay người trốn vào trong căn phòng, một tay nhấc xác của con soi hoang lên rồi ném ra ngoài.
Đồng thời lại cầm cái xác còn lại để làm khiêng chống đạn.
Tốc độ của Chu Hàn rất nhanh, nháy mắt đã lao ra khỏi căn phòng tối tăm ấy, còn đánh bay cả ba người.
“Muốn chết.” Chu Hàn vung nắm đấm gián lên mặt một người rồi cướp lấy vũ khí, lúc này ngón tay bóp cò liên tục.
Từng đợt tiếng súng vang lên, Chu Hàn vừa ngừng lại đã có thêm vài cái xác.
Bất kể là loại súng nào, chỉ cần Chu Hàn chạm tay vào thì nó sẽ trở nên thân thuộc đối với anh.
Thoải mái diệt gọn đám người nhà họ Từ kia xong, Chu Hàn đi lục soát toàn bộ căn nhà của nhà họ Từ.
Có thể dọa lui thì dọa lui, không dọa lui được thì giết chết.
Cuối cùng chủ nhân nhà họ Từ tự mình ra mặt.
“Chu nguyên soái, nghe danh đã lâu.” Vẻ mặt chủ nhân nhà họ Từ khiêm tốn, ông ta nói: “Bọn tôi chỉ là muốn đùa với Chu nguyên soái một chút thôi, không nghĩ Chu nguyên soái lại giết sạch như vậy.”
“Chu nguyên soái, lão đây xin anh giơ cao đánh khẽ, cho bọn tôi đường lui.”
“Thuộc hạ của cậu bây giờ đang ở Như Liệt đoàn.”