Mục lục
Đế Quốc Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 215. Vồ hụt


Vô Kiểm và Bạch Hổ hoàn toàn giống như đi vào chỗ không người.


Sau khi xông vào nội bộ nhà họ Cao, Vô Kiểm nhanh chóng phát hiện ở đây đều là phụ nữ và trẻ nhỏ, ngay cả một người dáng vẻ giống như đàn ông cũng không có.


Mà những tên đàn ông giống như hổ rình mồi ở bên ngoài kia, chẳng qua chỉ là những bọn tay chân mà thôi, hoàn toàn không cần phải đặt vào trong mắt.


Điều này cũng rất thú vị, lúc này ở hiện trường hoàn toàn không có con cháu của nhà họ Cao.


Những tên tay chân này đều là một số người họ ngoại, hoàn toàn không phải là con cháu bên trong nhà họ Cao.


Dựa vào sự nhạy bén của Vô Kiểm, trước tiên ý thức được chuyện tình khó giải quyết.


Anh ta biết rất rõ, chắc chắn là lão Cao đã di chuyển hết tất cả con cháu, nói không chừng lúc này đã lập ra một cái bẫy cho mình và Bạch Hổ rồi.


Nhưng mà, nếu như lão Cao đã thích chơi như vậy, vậy thì Vô Kiểm cũng không khách sáo cùng ông ta vui vẻ chơi đùa.


“Bạch Hổ.” Vô Kiểm lập tức hạ thấp giọng nói, nhẹ nhàng kêu Bạch Hổ một tiếng.


Bạch Hổ lông mày nhăn lại, ánh mắt của anh ta rơi về phía Vô Kiểm, trước tiên ý thức được đối phương có thể là có chuyện muốn thương lượng với mình.


Anh ta không chút do dự, lập tức lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì?”


Vô Kiểm nhích lại gần đến bên tai Bạch Hổ, nhẹ giọng thì thầm vài câu.


Sau khi Vô Kiểm nói xong, sắc mặt Bạch Hổ lập tức vui vẻ, anh ta gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu rõ.


Mà Vô Kiểm ẩn vào trong bóng tối trước, Bạch Hổ làm bộ muốn xuống tay với phụ nữ và trẻ em tại hiện trường.


Nhưng ngay lúc này, một đám tinh nhuệ đột nhiên xông vào.


Cùng lúc đó, bốn tấm lưới lớn từ bốn phương tám hướng bay lại, trong nháy mắt chụp trúng Bạch Hổ.


Quả thật Bạch Hổ có thể nhẹ nhàng tránh phá bốn tấm lưới lớn này, xông đi ra.


Chẳng qua Vô Kiểm còn có kế hoạch, tiền đề của kế hoạch là Bạch Hổ phải giả vờ bị những người này bắt được.


Cũng chính vì như vậy, giờ phút này Bạch Hổ mới không có vội vã giãy dụa, anh ta tùy ý để cái lưới lớn trùm lấy mình.


Dưới áp lực của bốn tấm lưới lớn, trong nháy mắt Bạch Hổ đã bị đè áp xuống trên mặt đất.


Giờ phút này Bạch Hổ hoàn toàn khó mà giãy dụa, anh ta đã không có cơ hội để trốn thoát nữa rồi.


Mà sau khi Bạch Hổ bị bốn tấm lưới lớn đè áp, cũng có nghĩa là anh ta gửi gắm toàn bộ hy vọng vào Vô Kiểm.


Giờ phút này, chỉ cần Vô Kiểm đủ mạnh, Bạch Hổ sẽ không có chuyện gì.


Ngược lại, nếu như Vô Kiểm không nắm chắc phần lớn, vậy thì hôm nay Bạch Hổ sẽ phải thua tại đây.


Sau khi Bạch Hổ tùy ý bị bắt, một đám người xông đến cũng không vội vàng muốn mạng của Bạch Hổ.


Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, ngầm hiểu lẫn nhau.


Đây là một cái bẫy sớm đã bố trí xong, bây giờ Bạch Hổ nhảy vào, vậy thì chỉ có một con đường chết.


“Còn có một tên hình như chạy trốn rồi.” Phía sau người cầm đầu một người đàn ông áo đỏ đột nhiên lên tiếng nói.


Người cầm đầu nghe vậy sắc mặt hơi hơi thay đổi, gã ta lập tức lên tiếng nói: “Mặc kệ, mau chóng thông báo cho ông Cao qua đây.”


“Vâng.” Người đàn ông áo đỏ lập tức cung kính gật đầu làm theo.


Sau đó gã ta đi đến một bên, lấy điện thoại ra gọi điện thoại.


Sau một lát, điện thoại được kết nối với đầu bên kia, người đàn ông áo đỏ lập tức lên tiếng nói: “Ông Cao, hoàn thành rồi.”


Sau đó anh ta cúp điện thoại, hòa vào trong đám người.


Giờ phút này, tất cả mọi người đều như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm vào Bạch Hổ.


Bọn họ đều vô cùng cảnh giác, giống như sợ Bạch Hổ sẽ chạy mất.


Nhưng trên thực tế, Bạch Hổ lúc này thật sự đã không còn sức lực để xoay chuyển trời đất, anh ta đem tất cả mọi hy vọng của mình đều gửi gắm lên trên người Vô Kiểm.


Đảo mắt đã trôi qua năm phút, ngay lúc tất cả mọi người đều sốt ruột đến nổi vò đầu bứt tai thì một bóng dáng cuối cùng cũng đã xuất hiện.


“Các vị, cực khổ rồi.” Ông Cao vừa bước vào phòng khách liền khách khí nói với mọi người một câu.


“Không cực khổ, tối hôm nay còn có hành động lớn nữa.” Người đàn ông áo đỏ lập tức lên tiếng nói.


Mà người cầm đầu lại thờ ơ, cái bộ dạng kia, vừa nhìn chính là người thượng vị.


Ánh mắt của ông Cao đảo qua trên người tất cả mọi người, lập tức cũng cười ha ha nói: “Thế nào, chỉ bắt được một người, còn một người nữa đâu?”


Rất rõ ràng, ông Cao đây là đang cố ý nói sang chuyện khác.


Suy cho cùng, người ta thay ông ta làm việc, không đưa tiền trước cũng thôi đi, còn bắt lỗi.


“Thật ngại quá ông Cao, một người chạy rồi.” Người đàn ông áo đỏ nghe vậy lập tức lên tiếng giải thích.


Nhưng ông Cao nghe vậy thì sắc mặt liền thay đổi, ông ta lên tiếng chất vấn nói: “Cái gì? Một người chạy rồi?”


Lời nói vừa dứt, lão Cao tức đến nỗi đấm ngực dậm chân: “Sao lại để một người chạy mất như thế?”


Lúc ông ta nói giọng điệu mang theo chút kích động, nghiễm nhiên là một trạng thái muốn tính sổ.


Người đàn ông áo đỏ khuôn phép nói: “Lúc chúng tôi tiến vào chỉ bắt được một tên này.”


Gã ta đã ra sức giải thích, nếu như ông Cao thật sự không nghe, vậy thì không còn cách nào nữa rồi.


“Thứ vô dụng.” Ông Cao lập tức vô cùng phẫn nộ, ông ta bước nhanh đến trước mặt người đàn ông áo đỏ, vươn tay tát một cái.


Người đàn ông áo đỏ theo bản năng muốn né tránh, nhưng mà cái tát của ông Cao vừa nhanh lại vừa mạnh, khiến gã ta hoàn toàn khó mà tránh né được.


Cùng với một tiếng “bốp” vang lên, sắc mặt của người đàn ông áo đỏ lập tức xuất hiện năm cái dấu ngón tay đỏ tươi.


Một cái tát giáng xuống, đánh đến nỗi gã ta liên tục kêu khổ.


Mà người cầm đầu nhìn thấy thuộc hạ của mình bị đánh, lập tức cũng tức giận.


Ánh mắt của gã ta gắt gao dừng lại trên người của ông Cao, quát lớn nói: “Ông Cao, ông đừng quá kiêu ngạo, đây là người của tôi.”


Ý tứ của người cầm đầu rất đơn giản, người của gã thì không thể bị người khác dạy dỗ.


Cho dù có dạy dỗ, cũng nên là đích thân gã tới dạy dỗ mới đúng.


Nhưng mà ông Cao lại không quan tâm đến lời nói của đối phương, ông ta cười lạnh một tiếng: “Người của anh thì sao?”


“Ta đánh chính là người của anh đó.”


“Đừng nói là người của anh nữa, hôm nay ngay cả anh thì tôi cũng đánh.”


Ông Cao càng nói càng kích động, thậm chí trở tay móc vũ khí nóng ra đặt trên trán của người cầm đầu.


Ông ta lên tiếng đe dọa nói: “Đừng động. Nếu không tôi sẽ một phát bắn chết anh.”


Người cầm đầu thấy vậy thì mí mắt đột nhiên nhảy dựng lên, cho dù thế nào gã cũng không có nghĩ đến, ông Cao thế mà lại kiêu ngạo như vậy.


“Ông Cao, ông có phải đã quên một chuyện rồi không?” Ánh mắt của người cầm đầu nhìn thẳng vào ông Cao, lãnh đạm hỏi một câu: “Mấy đứa cháu của ông bây giờ vẫn còn nắm chặt trong tay của tôi đó.”


Ông Cao nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi, nhưng mà không phải trở nên khó coi, mà lại là trở nên phức tạp.


Cùng với đó là một tia vui mừng như điên.


“Ý của anh là anh đã đem con cháu của ông Cao bắt lại rồi?” Ông Cao lập tức hỏi một câu.


Người cầm đầu nghe vậy lập tức cảm thấy chẳng hiểu gì cả, thậm chí gã còn cho rằng ông Cao sốt ruột đến phát ngốc rồi, ông ta hồ đồ rồi.


“Ông có ý gì?” Gã duy trì sự bình tĩnh, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc hỏi một câu.


“Ông Cao” lập tức ha ha cười một tiếng, ông ta lên tiếng nói: “Anh nhìn cho rõ đi, tôi là ai.”


Dứt lời, “ông Cao” vươn tay đem mặt nạ da người kéo xuống.


Người cầm đầu vừa nhìn thấy, trong nháy mắt đã há hốc mồm.


Gã không ngờ, “ông Cao” bất chính trước mặt là tên tiểu tử vừa nãy chạy đi sao?


Ngay lúc gã đang nghi ngờ, bên ngoài phòng khách đột nhiên truyền đến một những tiếng bước chân lộn xộn.


Ngay sau đó, ông Cao mang theo một đám tinh nhuệ vội vã chạy đến.


“Bắt được người rồi?”


Chương 216. Tiền đặt cược


Ông Cao cực kỳ hứng thú hỏi một câu, nhưng vừa dứt lời đã phát hiển Vô Kiểm đang chĩa súng vào người tên thuộc hạ.


Trong nháy mắt ông Cao sững sờ, ông ta không thể nào nghĩ đến chuyện lại biến thành như thế này.


“Tình huống gì đây?” Ông Cao hơi sững sờ, nhưng lập tức đã trở nên giận dữ: “Các người làm sao vậy?”


Rất rõ ràng, lời của ông ta là nhằm vào người cầm đầu, đồng thời cũng là người đàn ông mặc quần áo đỏ kia.


Mà mới vừa rồi người đàn ông mặc quần áo đỏ bị Vô Kiểm tát một cái đỏ cả má phải, gã ta giận đến thiếu chút nữa hộc máu.


Giờ phút này ông Cao lại chĩa mũi dùi về phía gã ta, chuyện này phút chốc làm cho người đàn ông quần áo đỏ muốn bắt ông Cao cho hả giận.


Gã ta không chút do dự, lúc này vọt tới chỗ ông Cao.


Giờ phút này, thậm chí ông Cao còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông áo đỏ bắt lại.


“Lão già kia, có phải đôi mắt của ông bị mù rồi không?” Gã ta vừa nói xong, giơ tay lên hung hăng tát một cái vào mặt ông Cao.


Một tiếng “ba” vang lên, ông Cao còn chưa kịp phản ứng, trên mặt đã có nhiều hơn một dấu bàn tay.


Một tát này làm cho ông ta bất ngờ không kịp đề phòng, đồng thời cũng đã quét sạch mặt mũi của ông ta.


“Làm gì đó?” Tinh anh sau lưng ông Cao lập tức tiến lên, bộ dạng muốn ra tay với người đàn ông mặc đồ đỏ.


Nhưng người đàn ông quần áo màu đỏ lại nắm lấy cổ ông Cao, lên tiếng uy hiếp: “Người nào tới đây tôi bóp chết ông ta.”


Trong nháy mắt người đàn ông quần áo đỏ nói xong, người bên gã ta cũng vọt tới, phút chốc đã đứng chắn trước mặt gã, đối mặt với người của ông Cao.


Lập tức tình cảnh trở nên hỗn loạn, vẻ mặt Vô Kiểm trở nên trầm tư, hình như anh ta rất vui lòng nhìn tiết mục chó cắn chó này.


Dù sao đây cũng là ông Cao tự tìm đường chết, tất nhiên Vô Kiểm nhìn không quen lão già này sống tốt rồi.


Ông Cao càng khó chịu, Vô Kiểm càng thoải mái.


“Này, cậu đừng có quá đáng.” Ông Cao lập tức giận dữ, ông ta đã lúc nào bị tiểu bối làm nhục?


Loại tư vị bị người khác bóp cổ uy hiếp này làm cho gương mặt già nua của ông ta rất khó chịu.


Vả lại, mới vừa rồi một cái tát kia của người đàn ông quần áo đỏ đã làm cho ông Cao thẹn quá thành giận.


“Tôi quá đáng?” Người mặc quần áo đó cười lạnh một tiếng: “Hôm nay tôi muốn làm chuyện quá đáng thì thế nào?”


Nếu như không phải bởi vì một lão hồ đồ như ông Cao, giờ phút này lão đại của bọn họ cũng sẽ không bị người ta chĩa súng vào đầu.


Hôm nay chuyện này bị vỡ ra cũng bởi vì ông Cao không gắng sức.


Người đàn ông quần áo đỏ rõ ràng biết, cục diện hôm nay, nếu muốn cứu lão đại thì nhất định phải để cho ông Cao thả người.


Trong lòng gã ta rõ ràng, Vô Kiểm là đến cứu Bạch Hổ.


Cho nên người đàn ông mặc quần áo đỏ không sống chết với Vô Kiểm, mà trực tiếp bóp cổ ông Cao.


Chỉ cần bóp lấy tử huyệt của ông Cao thì có thể thả người bị nhốt trong bốn tấm lưới to kia.


Cứ như vậy lão đại sẽ được cứu.


Chuyện này là nguyên nhân gã ta thay đổi sách lược, lựa chọn tấn công ông Cao.


“Thì thế nào?” Giờ phút này ông Cao cũng đã nổi giận.


Nhưng còn chưa chờ ông ta phản bác, người đàn ông quần áo đỏ đã tăng lực đạo trên tay.


Bỗng chốc ông Cao cảm thấy nghẹn thở, vào giờ phút này ông ta muốn giãy giụa, nhưng hoàn toàn không giãy ra được.


Một khi ông ta hành động lung tung, người đàn ông quần áo đỏ sẽ tăng thêm mấy phần lực.


Như vậy tính xuống, ông Cao chắc chắn phải chết.


Ngay lúc cục diện đang giằng co, bầu không khí trở nên lúng túng,


Bất thình lình Vô Kiểm lên tiếng: “Người mặc quần áo đỏ kia, đi thả người anh em của tôi ra.”


Ánh mắt của anh ta rơi vào người đàn ông quần áo đỏ, lạnh giọng uy hiếp: “Cho anh thời gian ba giây, không thả người tôi sẽ nổ súng.”


Người đàn ông quần áo đỏ nghe vậy lại tát một cái lên khuôn mặt già của ông Cao, mượn cái tát này phát lửa giận.


Gã ta vừa mới ra tay, trong nháy mắt người của ông Cao liền bùng nổ, người của hai bên lập tức lao vào đánh nhau hỗn loạn.


Người đàn ông quần áo đỏ thì bước nhanh đến trước mặt Bạch Hổ, cởi bốn tấm lưới lớn ra.


Nhưng còn chưa chờ gã ta buông cái lưới lớn cuối cùng xuống, đột nhiên Bạch Hổ lại làm khó dễ.


Cả người Bạch Hổ giống như một thanh kiếm bén nhọn xông về phía gã ta, tư thế rất muốn giết người.


Người đàn ông quần áo đỏ vội vàng lui về phía sau, nhưng vẫn chậm một bước.


Trong nháy mắt người đàn ông quần áo đỏ đã bị Bạch Hổ giết, mà người cầm đầu vừa thấy người đắc lực của mình bị giết, lập tức hai mắt phủ đầy tia mắt, gã nổi giận.


Đang lúc gã muốn phát tác, Vô Kiểm run cổ tay, lên tiếng uy hiếp: “Đàng hoàng một chút.”


Mà ngay lúc này, đột nhiên ngoài cửa có tiếng bước chân truyền tới.


Người tới không phải ai khác, là Chu Hàn và Tô Hàm.


Chu Hàn tay không đi về phía trước, mỗi bước đều rất ung dung thoải mái.


Mà Tô Hàm đi theo sau anh, trên tay cô cầm một khẩu súng, thỉnh thoảng lắc lắc khẩu súng, nhìn rất oai hùng hiên ngang.


Hai người bước nhanh vào phòng khách, Vô Kiểm và Bạch Hổ thấy Chu Hàn đến, sắc mặt hai người đều vui mừng.


“Nguyên soái.” Bạch Hổ và Vô Kiểm đồng thời lên tiếng, cung kính chào hỏi.


Chu Hàn gật đầu, nhưng cũng không nói gì.


Lúc đầu anh không tính đến, nhưng lâu như vậy mà hai người Bạch Hổ vẫn chưa về khách sạn, chuyện này làm cho Chu Hàn không kiềm được có chút lo lắng.


Cũng chính bởi vì như vậy anh mới dẫn Tô Hàm chạy đến đây.


Kết quả lúc chạy đến, phát hiện nơi này đã là một đống hỗn loạn.


“Người không liên quan có thể rời đi.” Chu Hàn nhìn toàn hiện trường, cuối cùng trầm ngâm một tiếng: “Hôm nay Chu mỗ chỉ đến vì ông Cao.”


Anh vừa nói xong, lúc này Vô Kiểm đã thu khẩu súng trong tay lại, mà người dẫn đầu kia lại không chịu bỏ qua.


Người đắc lực của gã bị giết chết, sao gã có thể dễ dàng bỏ qua cho Bạch Hổ.


Gã không nói hai lời, vọt tới chỗ Bạch Hổ.


Mà Bạch Hổ cũng ý thức được nguy hiểm đến gần, anh ta không nói lời nào, lúc này nghênh đón.


Trong nháy mắt hai người đụng nhau, Bạch Hổ ung dung đánh tên kia ngã xuống đất.


Trong miệng còn nghiêm nghị rầy la: “Nguyên soái đã nói người không liên quan thì nhanh cút đi.”


“Hôm nay bởi vì Nguyên soái ra lệnh, tha cho anh một mạng đấy, cút nhanh.”


Nói xong, Bạch Hổ xông về phía ông Cao.


Mà giờ phút này ông Cao muốn thừa dịp hỗn loạn chạy trốn, nhưng hoàn toàn không chạy thoát được, nhanh chóng bị Bạch Hổ dễ dàng bắt lại.


Thật ra thì lúc Chu Hàn xuất hiện, ông Cao đã sợ không nhẹ.


Cũng bởi vì như vậy ông ta mới nghĩ đến việc chạy trốn.


Nhưng khi Bạch Hổ giải quyết thế lực bên thứ ba kia, đồng thời sự chú ý cũng vẫn luôn đặt trên người ông ta.


Cho nên giờ phút này ông Cao hoàn toàn không có lựa chọn nào khác, cũng không trốn thoát được.


Mà giờ phút này người cầm đầu ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, mặc dù rất không cam lòng.


Nhưng bản lĩnh không bằng người, gã cũng chỉ có thể chấp nhận.


“Đi.” Bất đắc dĩ, gã ra lệnh một tiếng, dẫn người mình rút lui.


Mà bên này mấy chục người của ông Cao cũng muốn đối phó với đám người Chu Hàn, nhưng người ông Cao cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.


Nguyên nhân rất đơn giản, ông Cao đã bị Bạch Hổ khống chế.


Nếu như bọn họ dám hành động thiếu suy nghĩ, như vậy ông Cao liền xong đời.


Một khi ông Cao chết, bọn họ cũng không có trái cây ngon để ăn.


“Ông Cao, hai anh em Tony Bond và Tiết Minh Dương ở chỗ nào?” Chu Hàn bước mấy bước đến trước mặt ông Cao, hỏi từng chữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK