Mục lục
Đế Quốc Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 183. Sóng gió ở Bạch gia


Khung cảnh này, âm thanh này, đoán chừng không dưới mười cái loa.


Cơ mà những chi tiết này vốn Chu Hàn không để ý.


Lúc này anh nhìn về phía Bạch Hổ lên tiếng: “Đi tắt nhạc đi.”


Quá ồn ào, Chu Hàn không thích.


Bạch Hổ lập tức làm theo, một lát sau, vài tiếng “rè rè” vang lên, tiếng nhạc điếc tai nhức óc lúc đầu ở biệt thự nháy mắt bị tắt đi.


Chu Hàn dẫn người đi thẳng vào, rất nhanh đã tới tầng ba.


Giờ phút này trong đại sảnh lầu ba ánh đèn hỗn loạn, một đám nam nữ lòe loẹt đang hưởng thụ xa hoa truỵ lạc.


Nhưng mà vài người trong đó đã nhận ra chỗ không thích hợp, nhanh chóng đứng lên.


“Sao nhạc lại ngừng rồi?”


“Không biết, có khi nào cha cậu phát hiện không?”


“Không thể nào, cha tôi ngủ lâu rồi.”


Lúc hai gã trai diêm dúa nói chuyện thì bỗng nhiên có người chuyển tầm mắt nhìn về phía cầu thang.


“Các người là ai?” Ngay sau đó một giọng nữ bén nhọn truyền đến.


Rất nhanh, ánh mắt của mọi người đã dồn dập nhìn về phía bọn Chu Hàn.


Đối mặt với chất vấn của đối phương, Chu Hàn không lo lắng chút nào.


Anh quay đầu nhìn Tô Hàm, thấy cô nhíu mày.


Lập tức nhìn về phía Bạch Hổ ra lệnh: “Nên giữ thì giữ, còn lại đuổi hết đi.”


Bạch Hổ cung kính gật đầu, không nói hai lời vội vã làm theo.


Lúc cả đám người còn đang kinh ngạc, anh ta đã tắt đèn ngũ sắc, mở đèn thường lên.


“Con cháu nhà họ Bạch đứng bên trái, những người còn lại đứng bên phải.” Chu Hàn nói một câu xử lý rõ ràng.


Nhưng bọn họ không ai làm theo, bởi vì theo bọn họ nghĩ việc này không công bằng.


Bọn họ không phục.


Chu Hàn vừa đi vào đã gây sự, tắt hết đèn và nhạc khiến mọi người tức giận.


“Anh cũng xứng sao?” Cô gái vừa rồi lên tiếng mặt mũi tràn đầy oán giận: “Anh dựa vào gì mà lên mặt sai xử chúng tôi? Hôm nay anh có thể bước ra cánh cửa này không còn chưa biết đâu.”


“Đừng tưởng rằng mang tới hai người tóc vàng là có thể dọa được chúng tôi.”


“Chỉ bằng các người bọn tôi vài phút là có thể đánh chết các anh, hiểu không?”


Cô gái rất ngạo mạn, dáng vẻ hùng hổ khiến Chu Hàn phản cảm.


“Láo xược.” Bạch Hổ nổi giận hét lên: “Cô dám vô lễ với Nguyên Soái?”


Dứt lời, cơ thể anh ta đã nhanh như chớp muốn ra tay với cô ta.


Nhưng Chu Hàn lại lên tiếng ngăn cản: “Lui ra.”


Bạch Hổ thấy Chu Hàn hạ lệnh, đành phải cố nén tức giận trong lòng, lùi sang một bên.


Việc ngày hôm nay thực sự là anh đã lỗ mãng.


Anh cũng là muốn nhanh chóng tìm được Liệt Hỏa Đan nên đã nóng vội.


Ý thức được việc này, Chu Hàn nhẹ giọng nói: “Ở đây có con cháu của Bạch gia không?”


“Đêm nay họ Chu tôi đã quấy rồi, là vì Liệt Hỏa Đan thôi.”


“Nếu những người ở đây ai có Liệt Hỏa Đan thì nói tôi biết, họ Chu tôi nguyện ra giá cao mua lại.”


Mặc dù không có vẻ gì là ăn nói khép nép, nhưng thái độ lại đặc biệt ôn hòa.


Tô Hàm ở một bên lau mắt nhìn Chu Hàn, cô không ngờ đến Chu Hàn sẽ làm đến độ này, khách khí với người Bạch gia như vậy.


Nếu bình thường, chỉ sợ Chu Hàn đã sớm để Bạch Hổ uy hiếp đám người ở đây.


Nhưng bây giờ Chu Hàn lại nói lý với bọn họ đầu tiên.


Trong lòng Chu Hàn cũng hiểu, không thiết dùng vũ lực, anh chỉ cần Liệt Hỏa Đan thôi.


Nếu có thể dùng tiền để giải quyết vậy thì dùng tiền để giải quyết đi, không cần làm lớn chuyện.


“Gì cơ? Anh muốn mua Liệt Hỏa Đan?” Cô gái kia nghe Chu Hàn nói muốn ra giá cao mua Liệt Hỏa Đan, hai mắt lập tức sáng lên.


Hiển nhiên là một cô gái hám tiền.


“Tôi là Bạch Khinh Ca của Bạch gia, nếu muốn anh có thể hỏi tên tôi ở ngoài.” Cô gái nói mình tên Bạch Khinh Ca, một cái tên rất thông dụng.


Chu Hàn nghe vậy thì cười nhạt, cũng không để cô vào mắt.


Thấy Chu Hàn không hề để tâm, Bạch Khinh Ca trừng trừng mắt, cô ta biết đây là anh không tôn trọng cô.


“Làm sao, anh không tin?” Bạch Khinh Ca lạnh lùng hỏi, đồng thời hai mắt càng thêm mấy phần lạnh lẽo.


Nhưng Chu Hàn lại cười nhạt một tiếng: “Việc này không quan trọng, cô ra giá đi.”


Rất hiển nhiên, Chu Hàn nhanh chóng muốn lấy được Liệt Hỏa Đan, mà mọi người ở đây không ai ngốc cả.


Thấy dáng vẻ Chu Hàn lo lắng như thế, Bạch Khinh Ca đương nhiên là muốn làm thịt Chu Hàn.


“Được thôi, anh thấy hai trăm triệu thế nào?” Bạch Khinh Ca giơ lên hai ngón tay, đưa ra trước mặt Chu Hàn.


Trước đây không lâu, cô nghe nói Liệt Hỏa Đan của Bạch gia ra giá rất cao tận một trăm triệu, cho nên giờ phút này muốn thừa cơ kiếm tiền.


Các người Tô Hàm nghe vậy mặt biến sắc, hai trăm triệu… Đây đúng là ép người quá đáng.


“Chu Nguyên soái, không được.” Thanh Tú Tú vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Cô ta rõ ràng đang lừa anh.”


“Chu Hàn, đừng mua.” Tô Hàm cũng ở bên lên tiếng khuyên.


Nhưng trên mặt Chu Hàn lại lộ ra ý cười sâu xa, đã lòng tham không đáy, vậy thì anh đây chiều.


Liệt Hỏa Đan, đương nhiên Chu Hàn muốn mua. Hai trăm triệu cũng có thể đưa cho Bạch Khinh Ca.


Chỉ là, tiền này Bạch Khinh Ca không dễ lấy được.


“Không vấn đề.” Chu Hàn một lời đáp ứng.


“Đừng.” Tô Hàm kéo Chu Hàn lại, sắc mặt cô lo lắng, vội vàng lên tiếng: “Này rõ ràng là bức người quá đáng, làm gì có viên thuốc nào mắc như vậy, tận hai trăm triệu.”


Thanh Tú Tú thấy thế cũng ở một bên nói vào: “Đúng đó, sao ngài không đoạt của Bạch Khinh Ca kia luôn?”


Nghe tiếng hai người nói, Bạch Khinh Ca đang vui vẻ vì gặp may lập tức âm u.


Cô ta trợn mắt nhìn hai người Tô Hàm: “Lừa cái gì, bức ép cái gì, đoạt lấy cái gì? Các người không có tiền mua thì cũng đừng làm bản thân mất mặt, thật nực cười.”


Bạch Khinh Ca lạnh lùng châm chọc không dứt: “Mua không nổi thì đừng mua, tôi đây lại không ép, nói khó nghe đến vậy làm gì? Chó cùng rứt giậu?”


Tô Hàm thấy cô ta nói chuyện mỉa mai như vậy, đang muốn lên tiếng phản bác.


Nhưng Thanh Tú Tú lại trước một bước nói: “Cô mắng ai là chó?”


Bạch Khinh Ca đã sớm nhận ra quan hệ chủ tớ của Tô Hàm và Thanh Tú Tú, hừ lạnh một tiếng: “Yên tâm, không phải mắng cô.”


Dứt lời, lại mỉa mai: “Cùng lắm cô chỉ được xem là chân chó mà thôi.”


Thanh Tú Tú nghe xong tức giận muốn nổ phổi, cô hét lên: “Hôm nay tôi phải xé nét cái mồm của cô.”


Vừa nói, cô vừa bước nhanh tới chỗ Bạch Khinh Ca.


Nhưng Bạch Khinh Ca lại chỉ khinh thường hừ lạnh một tiếng.


Mà đúng lúc này, người bên cạnh Bạch Khinh Ca đột nhiên tiến lên, bảo vệ cô ta sau lưng.


“Chỉ bằng cô mà muốn đụng tới tôi?” Bạch Khinh Ca vẻ mặt khinh miệt, hiển nhiên xem thường Thanh Tú Tú.


Vốn cô ta không để các người Chu Hàn vào mắt, trong mắt Bạch Khinh Ca, bọn Chu Hàn cùng lắm là kẻ ngu nhiều tiền.


Tự đưa tới cửa, để cho người ta lấy.


“Cô có gan thì đừng làm rùa đen rút đầu.” Thanh Tú Tú tức giận chỉ tay vào đám người phía sau Bạch Khinh Ca.


Nhưng Bạch Khinh Ca lại lười chế nhạo Thanh Tú Tú, chỉ nhìn về phía Chu Hàn.


Chương 184. Không đưa sẽ chết


Mắt cô ta xuyên qua mọi người, nhìn Chu Hàn chằm chằm.


“Rồi có hai trăm triệu không?” Bạch Khinh Ca hùng hổ dọa người: “Có lấy ra được không? Là đàn ông thì nên thẳng thắn đi.”


Cô ta không ngừng ầm ĩ: “Nếu không lấy ra hai trăm triệu được thì cút nhanh đi, đừng có nhục mặt ở đây.”


“Cơ mà trước khi cút, các người tự tát vào mặt mình đi, nhận lỗi với chúng tôi.”


“Nếu không thì chuyện này chưa xong đâu.”


Bạch Khinh Ca nói xong, Chu Hàn lập tức nở nụ cười.


Bên trong nụ cười anh chứa một vẻ hung ác tàn nhẫn.


Tô Hàm thì giận tới tái mặt, cô kéo Chu Hàn lại nói: “Chu Hàn, tụi mình đi. Đừng mua Liệt Hỏa Đan gì đó nữa.”


“Đừng vội giận.” Chu Hàn vừa nhẹ nhàng ôm cô một chút vừa nhẹ nhàng an ủi.


Khi anh nhìn Tô Hàm thì mọi sát khí trong mắt đều tan hết, thay đó là đôi mắt tràn đầy cưng chiều.


Tô Hàm vào giờ phút này tựa như bị cái ôm dịu dàng của Chu Hàn làm cho rung động, cô như hòa tan vào sự dịu dàng của Chu Hàn.


Tức khắc dứt khoát yên lặng không nói gì nữa, nghĩ để Chu Hàn tự giải quyết việc này, không nhúng tay vào nữa.


Thanh Tú Tú đang muốn quát Bạch Khinh Ca thì thấy Tô Hàm nhìn mình lắc đầu.


Thanh Tú Tú bất đắc dĩ phải lựa chọn câm miệng.


Mà cô ta vẫn hung dữ liếc Bạch Khinh Ca một cái.


“Bạch Hổ, chuyển cho cô ta hai trăm triệu đi.” Chu Hàn đúng lúc lên tiếng.


Mặc dù trong lòng Bạch Hổ vẫn khó hiểu về quyết định của Chu Hàn, nhưng vẫn nghe theo.


Ngay lúc Chu Hàn đồng ý dùng hai trăm triệu mua Liệt Hỏa Đan thì Bạch Hổ cũng đã tra ra tài khoản của Bạch Khinh Ca.


Rất nhanh di động của Bạch Khinh Ca đã rung lên một chút.


Cô ta nhanh chóng lấy di động ra, vừa thấy hai trăm triệu trong tài khoản thì lập tức há mồm trợn to mắt.


Dù Bạch Khinh Ca nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến người đàn ông này thật sự có hai trăm triệu..


Nhưng mà hoang mang trên mặt cả ta rất nhanh đã thay thế bằng bình tĩnh.


Lúc này Bạch Khinh Ca cố giả vờ bình tĩnh nói: “Thành giao, thấy anh thẳng thắn như thế thì ngày mai đến lấy Liệt Hỏa Đan đi.”


Thật ra Bạch Khinh Ca không có Liệt Hỏa Đan.


Đan dược như thế cho dù là con cháu nòng cốt của Bạch gia thì cũng rất ít người có được.


Cơ mà trong tay một người có Liệt Hỏa Đan, là chị Bạch Khinh Ca, Bạch Như Ngọc.


Cô ta định ngày mai trích ra năm trăm vạn mua Liệt Hỏa Đan từ Bạch Như Ngọc, sau đó đưa cho Chu Hàn.


Vừa ra vừa vào, nháy mắt kiếm được một triệu chín nghìn năm trăm vạn.


Bạch Khinh Ca chỉ suy nghĩ một chút mà đã cảm thấy đặc biệt kích động.


“Tôi muốn có trong đêm nay.” Đang lúc Bạch Khinh Ca vui vẻ đến độ sắp bay lên thì Chu Hàn lại bất ngờ nói một câu.


“Tôi nói mai đưa cho anh thì là mai đưa cho anh.” Bạch Khinh Ca một bước cũng không nhường.


Khuôn mặt lạnh lùng của Chu Hàn lập tức hiện lên nghi hoặc, anh trầm giọng hỏi: “Cô không có, đúng không?”


Bạch Khinh Ca nghe vậy thân hình khẽ run lên, ấp úng mở miệng nói: “Có chứ, mà tôi để ở chỗ chị tôi rồi, mai mới lấy được.”


“Chị cô là ai?” Chu Hàn ép hỏi một tiếng.


“Bạch Như Ngọc, từng nghe qua chưa?” Khi Bạch Khinh Ca nhắc đến ba chữ “Bạch Như Ngọc”, đắc ý trên mặt càng tăng lên.


Chu Hàn gật nhẹ đầu, thật ra anh đã đoán ra từ sớm rằng Bạch Khinh Ca này có thể là em gái của Bạch Như Ngọc.


Dù sao hai người cũng có nét giống nhau.


“Nếu đã nghe qua thì được rồi, vậy thì mời các vị đi về cho.” Bạch Khinh Ca thấy Chu Hàn gật đầu, tức khắc càng trở nên vui vẻ hơn.


Thậm chí cô ta còn uyển chuyển đưa ra lời mời: “Nếu giờ không muốn đi cũng được, có thể ở lại uống hai ly kết bạn.”


Khi Chu Hàn chuyển cho cô ta hai trăm triệu thì Bạch Khinh Ca đã ném xung đột vừa nãy ra sau đầu rồi.


Lúc này đây trong đầu cô ta chỉ toàn phải sài như nào mới hết được số tiền đó, sợ là đêm nay cũng không ngủ ngon được.


“Nói một lần nữa, tôi phải có trong đêm nay.” Ngữ khí Chu Hàn bỗng nhiên công kích lạnh lẽo.


Anh vừa nói xong cũng đồng thời quay đầu nhìn Tony Panghsang.


Giờ phút này, chỉ thấy Tony Panghsang giống hệt như bộ dạng đã xỉu rồi.


Lòng anh rõ ràng, phải nắm chặt thời gian.


“Được lắm, bà đây cũng nhấn mạnh lại lần nữa.” Bạch Khinh Ca dịu dàng nhìn chằm chằm Chu Hàn, hầu như là nói ra từng câu từng chữ: “Liệt Hỏa Đan, đêm nay không có, ngày mai có, rõ chưa?”


Dứt lời, cô ta còn không quên bổ sung thêm một câu thể hiện thành ý của mình: “Nói tôi biết nhà anh ở đâu, mai tôi sẽ tự sai người mang qua.”


Bạch Khinh Ca cố tình nhấn mạnh bốn chữ “sẽ tự sai người” đặc biệt nặng.


Trạng thái này như kiểu cô ta đang hạ thấp mình với Chu Hàn.


“Không cần.” Chu Hàn lạnh lùng nói một tiếng: “Bạch Hổ, động thủ.”


Bạch Hổ lập tức gật đầu trả lời một tiếng, cả người tức khắc lao đến Bạch Khinh Ca.


Bạch Khinh Ca sợ tới mức biến sắc, theo bản năng quay người hét to với đám người: “Mau. Ngăn anh ta lại cho tôi.”


Bạch Khinh Ca nói xong thì một đám người lập tức làm theo, rất nhanh đã xông ra, kiểu sẽ ngăn người lại.


Nhưng họ sao có thể ngăn được Bạch Hổ? Một tràng tiếng “bình bịch” vang lên, mọi người lập tức ngã xuống đất.


“Toàn phế vật.” Bạch Khinh Ca giận không kìm được rống lên, giờ này phút này cuối cùng cô ta cũng đã nhìn rõ bọn họ.


Bạch Hổ nháy mắt đã đến trước mặt Bạch Khinh Ca, cô ta lúc này muốn quay người bỏ chạy.


Nhưng nào còn cơ hội chạy? Bạch Hổ giơ tay bóp chặt cổ Bạch Khinh Ca, giơ thẳng cô ta lên.


Tô Hàm thấy thế lo lắng sẽ xảy ra chết người, vội vàng nhìn Chu Hàn.


Dù vừa rồi Bạch Khinh Ca đối đầu gay gắt với cô, nhưng lòng dạ của Tô Hàm vẫn rất lương thiện, cô không đành lòng nhìn Bạch Khinh Ca cứ vậy mà bị Bạch Hổ bóp chết.


Từ trước tới giờ vẫn cứ lương thiện như thế, hệt khi ở Hòe Châu, Tô Hàm không đành lòng thấy Chu Hàn bóp chết Tô Học Long.


Cô quá thiện lương.


Mà Chu Hàn cũng rõ ý của người phụ nữ này, lập tức quay đầu trao một ánh mắt cho Tô Hàm, ý bảo cô yên tâm đừng vội.


“Yên tâm, sẽ không chết người.” Gương mặt lạnh lùng của Chu Hàn bình tĩnh an ủi một tiếng.


Tô Hàm lập tức hiểu ý, đành phải cố nén lo lắng vào lòng, yên lặng nhìn mọi chuyện xảy ra trước mặt.


“Anh không thể giết tôi.” Giờ phút này Bạch Khinh Ca nổi giận gầm lên một tiếng, cô ta liều mạng giãy giụa.


Mà cả đám người một bên cũng chẳng để ý cô ta, dù sao đi nữa thì vừa rồi Bạch Hổ cũng bày ra thực lực kinh người, ngay lúc này đây đã khóa mọi người ở đây rồi.


Chẳng ai ngốc lúc này mà đi lao vào họng súng cả, cục diện bây giờ rất rõ ràng, e rằng bước lên sẽ là con đường chết.


Còn nữa, Chu Hàn tiện tay là có thể ném ra hai trăm triệu mà cũng không nhăn mày chút nào, tài lực như này làm cô ta chấn động vô cùng.


“Đưa Liệt Hỏa Đan thì sống.” Bạch Hổ bóp cổ Bạch Khinh Ca giơ lên giữa không trung, lạnh giọng uy hiếp một tiếng: “Không đưa thì chỉ có đường chết.”


Bạch Khinh Ca có thể cảm nhận rõ sát ý trên người Bạch Hổ, giờ phút này cô ta vô cùng rõ ràng, người đàn ông này thật sự dám giết mình.


“Tôi… Trên người tôi không có Liệt Hỏa Đan.” Bạch Khinh Ca mắt thấy hết hi vọng, đành phải lập tức nói ra sự thật.


“Không chịu đưa ra?” Bạch Hổ lạnh lùng hỏi, đồng thời tăng thêm hai phần lực đạo.


Bạch Khinh Ca vội vàng lắc đầu, khóe mắt cô ta ẩm ướt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK