Lúc này Chu Tước cùng Huyền Vũ cũng tiến vào trạng thái cảnh giác, hai người cảm thấy rất rõ có hơn mười luồng sát khí đang nhắm vào bọn họ.
Quả nhiên, Từ thiếu gia vừa ra lệnh một tiếng, ngoài cửa liền có một đám lính tinh nhuệ ập vào.
Đám lính tinh nhuệ kia vừa xông vào, đồng thời có không ít cao thủ ẩn nấp trong bóng tối cũng bắt đầu di động, khóa chặt Chu Tước cùng Huyền Vũ.
Không chỉ như thế, hai người còn cảm nhận rất rõ có rất nhiều điểm đỏ ngắm vào bọn họ, khiến người ta cảm thấy hoa mắt.
Đoán không lầm thì bên ngoài khách sạn e rằng có không ít tay súng bắn tỉa.
Chu Tước cùng Huyền Vũ liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy được trong mắt đối phương tia dữ tợn cùng phức tạp.
Chuyện hôm nay rất khó giải quyết, nếu xử lý không tốt có thể gây ra rắc rối lớn.
Không bao lâu sau, đám lính tinh nhuệ kia đã tản ra theo hình quạt, vọt tới hai người Chu Tước.
Còn những cao thủ ẩn mình trong bóng tối thì nhắm chuẩn thời cơ mà ra tay, cộng thêm hơn mười tay súng bắn tỉa bên ngoài cũng đang chờ đợi cơ hội bắn lén.
“Phu nhân, trốn xuống gầm bàn.” Huyền Vũ lớn tiếng nhắc nhở: “Trốn cho kỹ.”
Dứt lời, anh ta lập tức quay đầu nhìn Chu Tước, ra hiệu muốn đối phương bảo vệ tốt Tô Hàm.
Chu Tước hiểu ý liền gật đầu, đồng thời nắm lấy một cái ghế ném ra ngoài.
“Loảng xoảng” một tiếng, cái ghế văng trúng hai tên, thoáng cái gãy nát, đồng thời nện văng hai tên kia.
Thấy thế Huyền Vũ lập tức xông lên, khí thế của anh ta tựa như mãnh hổ xuống núi, nhanh chóng quấn lấy đối phương.
Đối mặt với Huyền Vũ, đám lính tinh nhuệ chẳng khác nào mấy con gà bệnh, khí thế của anh ta rất mạnh, khiến bọn họ chống đỡ một cách chật vật.
Trong chỗ tối, mười mấy tên cao thủ thấy thế nhanh chóng mất kiên nhẫn, bọn họ liền hiện thân vọt về phía Huyền Vũ.
Huyền Vũ vung nắm đấm quật ngã hai tên lính tinh nhuệ, nhảy vọt lên, xoay người tung một đá quét qua năm tên, mượn lực vọt tới trước đụng ngã ba tên.
Ngay sau đó đối chiến cùng đám cao thủ.
Mười tên cao thủ đồng loạt xuất chưởng đánh thẳng vào chỗ hiểm của Huyền Vũ.
Mười tên khác thì sử dụng ám khí ở khoảng cách gần, hiển nhiên là muốn đẩy Huyền Vũ vào chỗ chết.
Mười tên còn lại thì cầm vũ khí đánh về phía Huyền Vũ.
Thoáng chốc Huyền Vũ cảm thấy áp lực cực lớn, tuy nhiên anh vẫn phải cắn răng chống chọi.
Gánh được thì gánh, gánh không được cũng phải gánh.
“Ầm ầm ầm.” Đi cùng một tiếng nổ lớn như muốn xé toạt không gian, Huyền Vũ cứng rắn chống đỡ công kích, đồng thời giơ chân quét ngang eo ba tên cao thủ.
Anh ta cố nén ngụm máu chực trào lên cổ họng, hai tay nhanh như chớp duỗi ra, chính xác bóp chết hai tên.
Có điều, đám cao thủ này quá hung mãnh, bọn họ liên thủ tiến công, Huyền Vũ muốn tránh cũng không được.
Trong chốc lát, cả người anh trúng vô số quyền cước cùng ám khí.
“Phốc.”
Huyền Vũ nhịn không được máu tươi trào lên, phun ra một ngụm máu.
Máu văng tung tóe lên mặt một vài tên, thoáng cái ngăn cản tầm mắt bọn chúng.
Huyền Vũ nhân cơ hội liên tục vung ra mấy quyền, cứ thế đập vỡ đầu đối phương.
Đứng bên cạnh quan sát, Từ thiếu gia cảm thấy máu trong người như sôi lên, đồng thời, anh ta cũng vô cùng kinh ngạc khi thấy Huyền Vũ hệt như một con gián, đánh mãi không chết.
“Giết.” Từ thiếu gia đỏ mắt, gào lên: “Giết chết hắn. Tay bắn tỉa đâu? Mau bắn nát đầu hắn.”
Từ thiếu gia gào khản cả giọng, kêu đến mức miệng mồm tê dại.
Lúc này anh ta hận không thể đích thân ra tay làm thịt Huyền Vũ, chỉ có điều anh ta sợ chết, không dám đến gần.
Bởi vì trong lòng Từ thiếu gia hiểu rất rõ, một khi anh ta đến gần Huyền Vũ, chỉ sợ chết như thế nào cũng không biết.
Nhưng tối hôm qua Huyền Vũ đã ra tay với anh ta, quả thực anh ta không cách nào nuốt xuống cơn tức này.
“Đưa cho tôi một cây súng.” Từ thiếu gia nhịn không được hô lên một tiếng với một tên cao thủ.
Tên cao thủ kia ném một cây súng cho anh ta, vất vả lắm Từ thiếu gia mới tiếp được.
Anh ta nhanh chóng tiếp cận Huyền Vũ, ý muốn nhắm chuẩn để nổ súng, tránh làm bị thương đám cao thủ phe mình.
Ở vị trí trên cao, mấy tay súng bắn tỉa sở dĩ chần chừa chưa chịu nổ sũng cũng là vì hiện trường vô cùng hỗn loạn, bọn họ sợ làm bị thương người nhà mình.
Bước chân Từ thiếu gia càng lúc càng nhanh, anh ta không kìm được cảm giác hưng phấn.
Lúc này Huyền Vũ vẫn đang tập trung vào trận chiến, anh ta bị đánh đến dại ra, hoàn toàn dựa vào bản năng mà tránh né cùng đánh trả.
Cho nên anh ta đã mất đi sự nhạy bén, không hề cảm giác được Từ thiếu gia đang đằng đằng sát khí tiến đến gần mình.
Giờ phút này Tô Hàm cùng Thanh Tú Tú đang trốn dưới gầm bàn đã bị dọa đến mức không nói nên lời, đã khi nào bọn họ gặp phải tình cảnh như vậy đâu chứ?
Chu Tước nhiều lần muốn ra tay trợ giúp Huyền Vũ, thế nhưng cô không dám rời khỏi Tô Hàm nửa bước.
Tuy là đám người Từ thiếu gia chỉ vây đánh Huyền Vũ, vốn không hề để tâm đến Tô Hàm, cũng không ai có ý đến bắt Tô Hàm.
Nhưng Chu Hàn đã có lệnh, Chu Tước phải luôn canh giữ bên người Tô Hàm.
Cho nên cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Huyền Vũ bị đánh thành bộ dạng hiện tại.
Không phải Chu Tước thờ ơ, chỉ là cô lực bất tòng tâm.
Thật ra Chu Tước cũng từng nghĩ nhân cơ hội Huyền Vũ chiến đấu, thừa dịp hỗn loạn đưa Tô Hàm rời khỏi đây.
Có điều cô kiêng kỵ mấy tay bắn tỉa bên ngoài.
Chu Tước hiểu rất rõ, một khi cô mang theo Tô Hàm rời khỏi khách sạn, chỉ cần bước ra cửa khách sạn sẽ lập tức bị bắn nát đầu.
Ở trong khách sạn, mấy tên bắn tỉa bên ngoài khó có thể đắc thủ, nhưng chỉ cần rời khỏi khách sạn thì chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp.
Thời điểm Chu Tước còn đang do dự, Từ thiếu gia đã tiến đến gần Huyền Vũ.
Lúc này khoảng cách giữa anh ta và Huyền Vũ chỉ khoảng năm bước.
“Tránh ra.” Từ thiếu gia rống lên một câu với đám cao thủ, đồng thời nâng họng súng lên nhắm ngay Huyền Vũ.
Mấy tên cao thủ đứng sau lưng Huyền Vũ lập tức tản ra hai bên, Từ thiếu gia không chút do dự nổ súng.
Một tiếng “đoàng.” vang lên, máu từ eo Huyền Vũ lập tức trào ra.
“Chết.” Huyền Vũ giận dữ gầm lên một tiếng, đột nhiên xoay người, giơ chân đạp thẳng về phía Từ thiếu gia, thế không thể đỡ.
“Từ thiếu, coi chừng.” Đám cao thủ thấy thế vội tiến lên ngăn cản Huyền Vũ.
Vừa ra đỡ, trong chớp mắt có mấy tên bị Huyền Vũ đá bay. Mà lúc này Huyền Vũ cũng đã kéo gần khoảng cách cùng Từ thiếu gia.
Hai mắt anh ta trợn trừng, trong mắt toàn là tơ máu, anh ta vung tay hung hăng tát một cái.
Huyền Vũ muốn quất chết tên hèn hạ này, lại dám bắn lén sau lưng anh.
“Từ thiếu.” Hai gã cao thủ lập tức đánh về phía Huyền Vũ.
Toàn bộ sự chú ý của Huyền Vũ đều tập trung vào Từ thiếu gia, trong khoảng thời gian ngắn, anh ta không có chút phòng bị, nhanh chóng bị hai tên cao thủ quật ngã xuống đất.
Dù là thế anh ta cũng không từ bỏ ý đồ.
Đột nhiên Huyền Vũ duỗi hai tay ra trước sờ soạng, Từ thiếu gia chợt cảm thấy hai chân cứng đờ, thoáng cái mất thăng bằng.
Ngay sau đó cảm giác đau đớn từ xương cụt lan đến toàn thân, anh ta bị Huyền Vũ kéo một cái, cứ thế ngồi bệt xuống.
“Quất chết mày.” Huyền Vũ tức giận mắng, lại vung thêm một tát nữa vào mặt Từ thiếu gia.
Từ thiếu gia vô thức đưa tay lên cản, kết quả một cánh tay anh ta bị cắt đứt, cũng may đã làm chậm được thế công của Huyền Vũ.
Bằng không thì đầu của Từ thiếu gia cũng đứt luôn rồi.
Dù là thế, răng của Từ thiếu gia vẫn bị đánh nát, anh ta rú lên một cách quái dị, che miệng lăn lộn trên nền đất.
Đám cao thủ hoàn hồn, lập tức xông lên như tre già măng mọc, xếp chồng lên người Huyền Vũ, áp chặt anh xuống đất.
Chương 136. Báo tin
Lúc này Huyền Vũ đã hoàn toàn không còn sức giãy dụa.
Thấy thế, Chu Tước vô cùng tức giận, cô thét lên một tiếng: “Huyền Vũ.”
Dường như muốn xông lên cứu người.
Nhưng Huyền Vũ lại gào lên: “Không cần lo cho tôi. Bảo vệ phu nhân.”
Tim Chu Tước thắt lại, giờ phút này quả thật cô rất khó đưa ra quyết định.
Lúc Từ thiếu gia loạng choạng bò dậy, Huyền Vũ đã sắp bị đè bẹp.
“Bắt lấy Tô mỹ nhân cho tôi.” Từ thiếu gia bụm mặt, vẻ mặt cực kỳ khó chịu, anh ta ra lệnh cho đám cao thủ.
Lập tức có mấy tên cao thủ xông về phía Tô Hàm đang núp dưới gầm bàn, thấy thế Chu Tước lập tức vọt lên trước.
Nhưng cô còn chưa kịp động thủ, tay súng bắn tỉa bên ngoài đã di chuyển đến một vị trí song song ở phía đối diện.
Một tiếng “đoàng” vang lên, một loạt viên đạt bay về phía Chu Tước.
Chu Tước vừa phải đối phó với đám cao thủ kia, đồng thời phải cố gắng tránh đạn.
Vất vả lắm cô mới né được phần lớn viên đạn, nhưng rốt cuộc vẫn bị bắn trúng hai nơi.
Đám cao thủ lập tức vây đánh Chu Tước, không bao lâu sau cô cũng bị khống chế.
“Mang hai tên này đi trước, nhốt ở phía sau núi nhà họ Từ.” Từ thiếu gia chỉ vào Chu Tước và Huyền Vũ, hung dữ nói.
Tiếp đó hắn chỉ vào Tô Hàm cùng Thanh Tú Tú: “Hai người này cũng vậy, mang đi cho tôi.”
“Vâng.” Đám cao thủ lập tức gật đầu, sau đó phân ra mấy người hành động.
“Tên khốn.” Tô Hàm không cam lòng, gào lên: “Mau thả Chu Tước và Huyền Vũ ra, nếu không tôi liều mạng với anh.”
Từ thiếu gia lắc đầu, tỏ vẻ suy nghĩ: “Không thể thả hai tên này được, đợi sau khi bổn thiếu gia xử lý cô xong, tôi sẽ từ từ tra tấn hai tên mọi rợ này.”
Anh ta phun ra một ngụm máu: “Bổn thiếu gia sẽ không quên bọn chúng đã làm gì mình.”
Tô Hàm cắn chặt răng, lúc này cô vô cùng căng thẳng.
Chỉ nghĩ đến việc không chỉ liên lụy Huyền Vũ cùng Chu Tước, mà còn liên lụy Thanh Tú Tú, trong lòng cô đã cảm thấy rất khó chịu.
“Anh có thả người hay không?” Tô Hàm rít lên một tiếng, duỗi tay muốn nắm lấy chai rượu.
Nhưng mấy tên cao thủ đã nhanh chóng xông đến trước mặt cô.
“Các người không được đụng vào tôi.” Tô Hàm quyết tâm cá chết lưới rách, cô chộp lấy chai rượi, nhắm thẳng vào đầu mình: “Nếu không tôi chết cho các người xem.”
Thấy thế, Từ thiếu gia híp mắt.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Tô Hàm, nhếch môi chế giễu: “Không ngờ Tô mỹ nhân lại là một cô gái trung trinh như vậy, là bổn thiếu gia có mắt như mù mà.”
Dứt lời, anh ta nháy mắt với một tên cao thủ.
Tên cao thủ kia lập tức ẩn vào chỗ tối, sau đó chợt xuất hiện ngay điểm mù thị giác của Tô Hàm.
“Mỹ nữ Tô, cô đừng có kích động.” Từ thiếu gia ôn tồn khuyên nhủ.
Nhưng Tô Hàm lại trừng mắt nhìn anh ta, cái tay cầm chai rượu không ngừng run lên.
“Thanh Tú Tú không có liên quan đến việc này, cô ấy là người vô tội.” Tô Hàm đột nhiên chuyển chủ đề: “Ít nhất cũng thả cô ấy ra.”
Nghe vậy Từ thiếu gia tỏ vẻ do dự, một lát sau anh ta gật đầu, nói: “Được, thôi thì thả Thanh Tú Tú kia ra vậy.”
Dứt lời Từ thiếu gia nghiêng đầu hướng về phía Thanh Tú Tú.
Thoạt nhìn hai người trông rất ăn ý, tim Tô Hàm thắt lại một cái, cứ cảm thấy có gì đó là lạ.
Nhưng cụ thể lạ ở chỗ nào thì cô lại không nghĩ ra được.
“Tổng giám đốc Tô, nếu tôi đi rồi cô phải làm sao bây giờ?” Thanh Tú Tú hỏi Tô Hàm, vẻ mặt cô ta tràn đầy lo lắng.
“Cô đến nhà họ Hoắc báo tin, nói với ông chủ Hoắc Khai Hà rằng tôi đã bị bắt.” Tô Hàm vội la lên: “Nói ông ta liên hệ với Chu Hàn…”
Chưa đợi cô nói hết câu, cái gáy chợt cảm thấy tê rần.
Ngay sau đó, hai mắt Tô Hàm tối sầm, hôn mê ngay tại chỗ.
Trước khi cô ngất đi, khuôn mặt dữ tợn của Từ thiếu gia xuất hiện ngay trước mắt, anh ta ra lệnh cho thuộc hạ mang Tô Hàm đi.
Với anh ta, đêm nay đúng là xuân tiêu một khắc đáng nghìn vàng.
Chỉ là, trước tiên Từ thiếu gia vẫn phải đến bệnh viện xử lý vết thương, vì đêm nay anh ta phải “chiến đấu hết mình”.
Về phần Thanh Tú Tú, sau khi “trốn” khỏi khách sạn, cô ta tìm một chỗ vắng vẻ, gọi điện thoại cho Từ thiếu gia.
“Từ thiếu à, khi nào thì anh chuyển tiền vào tài khoản của tôi?” Thanh Tú Tú hỏi Từ thiếu gia ở đầu dây bên kia, lúc này đây cô ta vẫn còn có chút mâu thuẫn.
Mặc dù chị họ là do Từ thiếu gia làm hại, nhưng cô ta lại đem lòng oán hận Tô Hàm.
Hơn nữa, tuy chỉ ở chung với Tô Hàm có một ngày, nhưng trong một ngày này, Tô Hàm đối xử với cô ta không tệ, lại còn ứng trước tiền lương.
Thanh Tú Tú không thể không ngầm thừa nhận Tô Hàm là một người tốt.
“Tiền cái gì mà tiền? Cút đi thật xa cho tôi.” Đầu dây bên kia Từ thiếu gia cả giận nói: “Vừa rồi nếu không phải mỹ nữ Tô cầu xin thay cô, cô nghĩ tôi sẽ thả cô hả?”
“Đừng có tưởng cô hẹn được mỹ nữ Tô thì tôi sẽ thật sự cho cô tiền.”
“Nằm mơ đi, cô với Thanh Doanh Doanh là cùng một loại người, đều là thứ bỏ đi.”
Đầu dây bên kia, sau khi mắng một trận Từ thiếu gia ngắt điện thoại.
Nghe thấy điện thoại vang lên âm báo tắt máy, sắc mặt Thanh Tú Tú lúc đỏ lúc trắng.
Lúc này cô ta tin chắc một điều, Tô Hàm là người tốt.
Trước đây không phải Thanh Tú Tú không hận Từ thiếu gia, mà là cô không dám hận anh ta.
Cũng chính bởi vì thế cô mới đem thù hận đổ lên người Tô Hàm, phối hợp cùng Từ thiếu gia gài bẫy Tô Hàm.
Chỉ là lúc này Thanh Tú Tú đã đổi ý rồi, cô biết bản thân đã sai thật rồi.
Thanh Tú Tú không chút do dự bắt xe chạy thẳng đến nhà họ Hoắc.
Cô muốn đi báo tin.
Cùng lúc đó, tại Hoành Thành.
Chu Hàn dẫn theo Dạ Phong cùng Vân Nhi đi tìm người, nhưng mãi vẫn không có kết quả, hơn nữa Vân Nhi còn đang mang thai.
“Dạ Phong, em đau bụng.” Vân Nhi đột nhiên nhỏ giọng nói với Dạ Phong.
Cô không dám để Chu Hàn biết sức khỏe mình có vấn đề, bởi vì cô biết rất rõ, tuân theo mệnh lệnh mới là điều quan trọng nhất.
Chỉ có điều gần đây cứ phải chạy đôn chạy đáo đi tìm người, khiến thân thể cô thật sự không chịu nổi.
Dù Vân Nhi từng là một sát thủ rất ưu tú, nhưng cô sắp làm mẹ rồi.
“Vân Nhi, anh xin chỉ thị của Nguyên Soái, để em về nghỉ ngơi trước.” Dạ Phong an ủi cô, đang định mở miệng nói rõ tình huống với Chu Hàn thì chợt có điện thoại gọi đến cho Chu Hàn.
Sau khi tiếp điện thoại, Chu Hàn ném lại một câu: “Dạ Phong, Vân Nhi, tiếp tục tìm kiếm tung tích hai người Hoắc Tử Kim, tôi đến Cảng Thành xem thử.”
Dứt lời, anh xoay người rời đi, cả người nhảy vọt lên, thoắt cái đã biến mất tăm.
Chỉ để lại Dạ Phong cùng Vân Nhi hai mặt nhìn nhau, cả hai đều không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại có thể khiến Chu Hàn rời đi trong trạng thái lo lắng đến như vậy.
“Vân Nhi, vậy em…” Dạ Phong cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, thở dài một tiếng.
“Tôi chịu đựng một chút, không sao đâu.” Vân Nhi cắn răng nói: “Chu nguyên soái tốt hơn hoàng tử nhiều. Nếu như là hoàng tử, chắc chắn gã sẽ không cho em nghỉ ngơi, còn ra lệnh cưỡng chế em chấp hành nhiệm vụ.”
Dứt lời Vân Nhi thở dài một tiếng, Dạ Phong tán thành: “Đợi Chu nguyên soái trở về, anh sẽ tìm cơ hội nói với anh ấy chuyện này, trước hết để em nghỉ dưỡng một thời gian ngắn.”
Nghe vậy, Vân Nhi khẽ gật đầu.