Chu Hàn thản nhiên liếc mắt nhìn Hoàng Minh, lên tiếng nhắc nhở: “Nếu Kỳ Tiếu Thiên muốn bắt cậu, vậy thì để gã bắt.”
Chu Hàn không nói cho Hoàng Minh biết mình có cách cứu anh ta, dặn dò xong liền rời đi.
Lúc trở lại biệt thự, Tô Hàm và Hách Lôi đã được cứu về.
Còn Tiết Minh Dương thì ngoan ngoãn cầm một bảng báo cáo thương vong đứng một bên, như là đứng hầu Chu Hàn vậy.
Ánh mắt Chu Hàn lạnh lẽo nhìn lướt qua một lượt, ngoại trừ Thanh Long đang ở ngoài, tất cả mọi người đều trở về, lúc này trong lòng mới thở phào một hơi.
Đột nhiên, Chu Hàn như là nhớ đến gì đó.
Anh bước đến trước mặt Bạch Hổ, nhẹ giọng hỏi: “Tô Khánh Đông còn chưa trở về?”
Bạch Hổ nghe vậy gật gật đầu nói: “Chưa về.”
Xem ra đây là muốn không chết không ngừng rồi.
Đột nhiên trong lòng Chu Hàn có một ý nghĩ, chỉ sợ Tô Tam Cô gặp phải vận rủi rồi.
Kiếm Thần cũng không phải dễ chọc vào, mấy năm nay Tô Khánh Đông vẫn cứ luôn bị Hách Lôi chèn ép.
Ngoài lần trước chuyện của Tô Học Long bị bại lộ, suýt chút nữa đã một kiếm kết liễu Tô Học Long rồi, sau đó lại nhiều lần bị Tô Tam Cô chèn ép, vẫn luôn nén giận trong lòng.
Mà lúc này đây, chỉ sợ là lửa giận của Tô Khánh Đông không thể kiềm chế được nữa.
Tô gia sẽ phải thay đổi.
“Chu Hàn, em…” Tô Hàm thấy Chu Hàn trở về, cô sửng sốt một lúc lâu.
Từ từ lấy lại tinh thần, lúc này cô mới nhớ đến việc kể khổ với Chu Hàn.
Nhưng mới nói được vài chữ, sau đó chỉ còn lại nghẹn ngào.
Chu Hàn bước đến trước mặt Tô Hàm, ôm cô vào phòng.
Tiết Minh Dương thấy thế, nhịn không được mà gọi một tiếng: “Chu nguyên soái, bản báo cáo…”
Chu Hàn cũng không quay đầu lại mà chỉ phất tay, ý bảo Tiết Minh Dương tránh sang một bên.
Lúc này Hách Lôi hồn bay phách lạc ngồi trên sô pha, dáng vẻ bà tiều tụy, tóc tai bù xù y hệt như ăn mày.
Bọn Bạch Hổ thì nhanh chóng ra khỏi biệt thự, núp vào chỗ tối, từng giây từng phút canh đề phòng có sát thủ đến đánh úp.
Sảnh lớn lúc này chỉ còn lại Tiết Minh Dương và Hách Lôi, cả hai cảm thấy có chút xấu hổ.
Hách Lôi đột nhiên xoay người qua nhìn về phía Tiết Minh Dương, bà khẽ hỏi một câu: “Cậu là ai?”
Không đợi Tiết Minh Dương trả lời, Hách Lôi lại mở miệng nói: “Uống với tôi vài ly, tâm mệt, uống chút rượu giải sầu.”
Dứt lời bà liền dứt khoát lấy hai bình rượu đến, mở ra rồi đưa cho Tiết Minh Dương một bình.
Lời này khiến Tiết Minh Dương kinh ngạc vô cùng, lúc này uống không được mà không uống cũng không xong.
Còn Chu Hàn và Tô Hàm sau khi vào phòng, Chu Hàn dùng một loạt “phương pháp đặc biệt” giúp Tô Hàm giải tỏa áp lực.
Hai người nằm trên giường nhìn nhau, Tô Hàm nhiều lần muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Chu Hàn thấy cô như thế không khỏi đau lòng.
Anh lên tiếng an ủi một câu: “Em không cần phải nói, chuyện em lo lắng anh đều biết.”
Lúc Chu Hàn đang định nói cho Tô Hàm rằng, anh có thể khiến tình hình của Tô thị ổn định lại, thì di động đột nhiên vang lên.
Anh vừa cầm lên thì thấy là Hoàng Minh gọi đến.
“Chu đại ca, không tốt rồi.”
“Công ty của chị Tô đã bị mua lại, người phụ trách là Tô Tam Cô, bà ta bán công ty cho một tập đoàn ở Cảng Thành.”
“Tôi đã tra qua rồi, tập đoàn này là của Hoắc thị.”
Mới vừa nhận được thoại, đầu bên kia liền truyền đến âm thanh lo lắng của Hoàng Minh.
“Trước tiên là tự thu dọn cho sạch sẽ hỗn loạn đi, chuyện Tô thị không cần cậu lo.” Chu Hàn nói xong liền cúp điện thoại.
Tô Hàm một bên nghe câu được câu chăng cuộc đối thoại của Chu Hàn và Hoàng Minh, cô nhịn không được mà hỏi một câu: “Sao thế? Có phải công ty lại xảy ra chuyện gì rồi không?”
Vừa dứt lời, Tô Hàm nở một nụ cười chua sót, cô buồn bã nói: “Xảy ra chuyện thì cũng thế, bây giờ Tô thị cũng không nhận em.”
“Có anh ủng hộ em, em không cần lo lắng, chỉ cần cố gắng hết sức.” Chu Hàn nhẹ nhàng vỗ vai Tô Hàm, an ủi một câu.
Đối với nguy cơ của Tô thị, Chu Hàn có cách xoay chuyển tình thế.
Lúc anh đang định bảo Bạch Hổ ra ngoài xem xét chuyện này, thì ngoài cửa lại truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Ngay sau đó Bạch Hổ xuất hiện trước mặt Chu Hàn.
“Nguyên soái, có một người tên là Chu Xung muốn gặp ngài.” Bạch Hổ cung kính nói.
Rõ ràng là Chu Xung bị anh ta chặn ở bên ngoài biệt thự.
“Cho ông ta vào đi.” Chu Hàn gật gật đầu, lên tiếng xong liền xuống giường.
Tô Hàm đi sát phía sau anh, hai người nhanh chóng ra đến sảnh lớn của biệt thự.
Sau khi Chu Xung vào đến, như vô tình mà lại cố ý nhìn Tiết Minh Dương một cái.
Sau đó người kia lại nhìn ông ta, hai người nhìn nhau, ngầm hiểu ý nhau.
Đôi khi không cần ngôn ngữ, giữa người với người hợp tính nhau, chỉ cần nhìn là có thể hiểu ý nhau rồi.
Chỉ là cả hai người này đều không nghĩ đến, mình làm cẩn thận như thế mà lại bị Chu Hàn thấy hết tất cả.
Chu Hàn hơi nhíu mày, nhưng lại không thèm chú ý đến hai người mà ánh mắt lại rơi trên người Tô Hàm.
Tô Hàm mỉm cười, thuận thế mà tựa vào lòng Chu Hàn.
Lúc này Chu Xung đã bước đến trước mặt Chu Hàn, đầu tiên là anh ta lễ phép cười chào Chu Hàn.
Sau đó giả vờ như không biết thân phận của Chu Hàn, mở miệng nói với Tô Hàm: “Tô tiểu thư, xin chào, đây là hợp đồng mua lại Tô thị.”
Dứt lời Chu Xung lấy một bản hợp đồng từ trong cặp ra đưa cho Tô Hàm.
Tô Hàm thấy cả, lập tức trở nên vô cùng kinh ngạc.
“Tô tiểu thư, tôi thiếu nợ ân tình với nhà họ Tô, đây là chuyện tôi nên làm.” Chu Xung đưa hợp đồng xong, khách sáo nói: “Tạm biệt.”
Dứt lời, ông ta xoay người rời đi.
“Từ từ đã.” Đột nhiên, Hách Lôi đang ngồi uống rượu một bên bất chợt lên tiếng.
Bà ta không hề biết xấu hổ mà hỏi: “Tôi nói cho cậu biết, mặc kệ cậu có tài giỏi đến đâu cũng đừng hòng mơ tưởng đến con gái nhà tôi.”
“Tôi chỉ thừa nhận mỗi Chu Hàn làm con rể thôi.”
Hách Lôi nói vô cùng kiên định, giống nhân chỉ hận không thể tự gả mình cho Chu Hàn vậy.
Chu Xung nghe thế ngượng ngùng cười, ông ta cũng chẳng giải thích gì, chỉ nhanh chóng rời đi.
Trước mặt Chu Hàn, anh ta cũng không có gì giải thích, mà cũng không cần phải giải thích.
Đối với phụ nữ của Chu Hàn, cho dù là Chu Xung có mười cái mạng ông ta cũng không dám động tới.
Hơn nữa, Chu Xung cũng có người yêu rồi, sao lại có thể ngốc đến mức mà đến trêu chọc Chu Hàn?
Hôm nay anh ta đến là chỉ vì muốn giúp Tô Hàm giải trừ nguy cơ, đồng thời kéo gần quan hệ.
Chu Xung vô cùng rõ ràng, chỉ cần kéo gần quan hệ với Tô Hàm, cũng là kéo gần quan hệ với Chu Hàn.
Chuyện này hoàn toàn không thể nào chê được.
Mà Hách Lôi lại không hề buông tha mà la lớn: “Biết sợ thì tốt, trốn nhanh đi.”
Ba ta nói xong, sau đó lại nốc rượu, ợ một cái rồi nói với Chu Hàn: “Con rể, cho mẹ thêm năm mươi triệu nữa.”
Chu Hàn nghe thế sắc mặt lập tức trầm xuống, anh cũng không để ý đến Hách Lôi mà hơi nghiêng đầu nhìn về phía Tiết Minh Dương.
Tiết Minh Dương hiểu ý, lập tức buông bình rượu mà đi đến trước mặt Chu Hàn.
“Con rể, con làm gì thế?” Hách Lôi thấy thế, không phục kêu lên một câu: “Con không cho tiền thì thôi, còn gọi bạn rượu của mẹ đi?”
Chu Hàn vẫn trầm mặc như trước, bước vào một gian phòng.
Còn Tô Hàm nghe thấy thế mặt lập tức đỏ lên, cô nói với Hách Lôi: “Mẹ, mẹ có thể giữ thể diện chút được không?”
“Nhãi con chết tiệt, sao con lại có thể bênh vực người ngoài thế?” Hách Lôi gào to, như là chuẩn bị dạy dỗ Tô Hàm vậy.
Tô Hàm bất lực nhưng cũng không muốn nói chuyện với mẹ mình, vì thế lúc này đành phải chạy vào phòng của Chu Hàn.
Quả nhiên lúc Hách Lôi đuổi tới cửa, thấy Chu Hàn trong phòng đành phải ngừng chân, đứng bên ngoài nhìn quanh trong phòng.
“Cạnh.” Tiết Minh Dương bước đến đóng cửa, sau đó xoay người nói với Chu Hàn: “Chu nguyên soái, lúc lấy được báo cáo thương vong, chuyện của Tô thị tôi cũng thuận tay điều tra qua rồi.”
Chương 66. Tâm kế của Hoắc Tử Kim
Tiết Minh Dương vô cùng cung kính nói với Chu Hàn: “Sau lưng này có bóng dáng của Hoắc Tử Kim.”
Chu Hàn nghe rồi gật đầu, không nói gì thêm.
Anh đã vu vơ biết được vài thứ, còn Tô thị đã trở thành một mớ lộn xộn, e rằng không lâu nữa sẽ tan nát.
Tới lúc đó, khởi động lại Tô thị chẳng khác gì mở một công ty mới.
Cho nên Chu Hàn biết rất rõ, việc này không thể trì hoãn được nữa.
Chuyện cấp bách bây giờ là phải ổn định được cục diện của Tô thị.
Bên còn lại, Tô Khánh Đông đi theo Tô Tam Cô đến trên một chiếc du thuyền chuyên bài bạc.
Chiếc thuyền này có cái tên rất hay, gọi là “Thuyền Tân Quý Long.”
Mấy ngày nay, Tô Khánh Đông luôn ẩn núp trong bóng tối, muốn thông qua hành tung cuộc sống của Tô Tam Cô tìm ra những điểm kì lạ, từ đó giải oan cho vợ và con gái mình.
Đêm xảy ra chuyện, Tô Khánh Đông biết rằng dù mình có ở lại trong nhà thì cũng không có ích gì, dù sao thì cũng có Chu Hàn trấn áp.
Cho nên ông quyết định rời khỏi nhà vào lúc trời tối, ẩn nấp bên người Tô Tam Cô.
Chiếc thuyền này an ninh rất nghiêm, mà bên cạnh Tô Tam Cô còn có năm, sáu vệ sĩ.
Những vệ sĩ này ai nấy đều huấn luyện kĩ càng, thậm chí còn mang theo vũ khí nóng, nếu như có tình huống đột phát, bọn họ chắc chắn có thể ổn định cục diện nhanh chóng, bảo vệ tốt Tô Tam Cô.
Tô Khánh Đông giấu mình lặng lẽ quan sát, Tô Tam Cô đi vào khu khách quý, mục đích là đi đến trước một bàn cược.
Trên bàn cược đó đã có ba người, xem ra là đang chơi Baccarat.
Tô Tam Cô rất thuần thục đặt các thẻ đánh bạc lên bàn, bà ta ngáp một cái rồi chậm rãi nói với những người đó: “Đêm nay chỉ chơi mười ván, xong mười ván tôi còn có việc phải làm.”
Những người chơi với Tô Tam Cô đồng loạt gật đầu, trông dáng vẻ hình như là rất sợ Tô Tam Cô vậy.
Cục bài của Baccarat được tiến hành rất nhanh, vừa chớp mặt đã xong năm ván.
Còn Tô Tam Cô đã thua mấy chục ngàn trong năm ván này, tuy nhiên bà ta không hề để tâm đến số tiền này, nhưng bà ta không phục.
Tiền của mình sao lại thua cho người khác?
“Mấy người đã thắng tôi bao nhiêu tiền rồi?” Tô Tam Ngô lên tiếng hỏi những người đó: “Tiền của Tô Tam Cô tôi dễ ăn lắm hả?”
Số tiền Tô Tam Cô thua cho ba người này cộng lại là gần cả triệu.
Cách vài ngày bà ta lại đến đây một lần, ban đầu cũng có lúc thắng lúc thua.
Cho đến khi sau này gặp được ba người này, Tô Tam Cô chưa bao giờ thắng được.
Mà là càng thua càng chơi, càng chơi càng thua, bà ta như là bị rơi vào một vòng tuần hoàn quái lạ vậy, không thể nào rút ra được.
Tô Tam Cô không vì gì khác, chỉ vì một cơn giận, bà ta chỉ muốn thắng lại một lần mà thôi.
“Bà Tô, có vẻ từ trước đến nay bà chưa từng ăn may?”
“Số tiền này chúng tôi thắng, chúng tôi cũng hoang mang lắm, hay là qua ván này bà đi làm việc trước đi?”
Hai người trong số đó lên tiếng, trông như đang đuổi Tô Tam Cô đi vậy.
Nhưng thực chất bọn họ đang muốn vờ tha để bắt thật.
Ba người này đã quá rõ tính cách của Tô Tam Cô, càng muốn bà đi, bà ta càng không đi.
“Hơ hơ, các người tưởng là Tô Tam Cô tôi mãi mãi không thắng được sao?” Tô Tam Cô cười lạnh một tiếng: “Lúc trước chỉ là tôi nhường thôi, bà đây cố tình tiêu tiền chơi vậy đó, tôi thích, không được sao?”
Quả nhiên Tô Tam Cô rất không phục, nhưng vẫn tỏ vẻ dù cho có thua sạch vẫn tiếp tục chơi.
Còn ba người kia, sau khi trao đổi ánh nhìn qua lại, ai nấy đều ngầm hiểu, bắt đầu lên tiếng khiêu khích Tô Tam Cô.
Nhưng mà bọn họ đã biết Tô Tam Cô quá rõ, khiêu khích đến một mức độ nào đó thì sẽ lấy lòng Tô Tam Cô vài câu.
Điều này khiến Tô Tam Cô có chút bay bổng, thậm chí cảm thấy thua tiền cũng là một loại hưởng thụ. Không giống như mấy người thấp kém, đến tiền cũng thua không nổi.
Tô Tam Cô có tiền, những gì bà ta có là tiền.
Kết quả, chơi như khiến bà ta quên hết đi mọi thứ, vốn dĩ nói là chơi mười ván thôi, nhưng là chơi hai mươi ván, ba mươi ván, Tô Tam Cô cũng không hề có ý định rời khỏi.
Còn ba người kia thắng quá nhiều, cười không thể nhậm mồm lại được.
Người bình thường vừa nhìn đã biết, ba người này hợp tác với nhau lừa tiền của Tô Tam Cô.
Nhưng Tô Tam Cô lại không những không biết sống chết mà còn rất vui vẻ.
“Đi, đổi thẻ đánh bạc cho tôi.” Lại là một ván trôi qua, Tam Tô Cô đã thua sạch tiền.
Bà ta nghiêng đầu nói với vệ sĩ sau lưng.
“Hết, hết tiền rồi.” Sắc mặt vệ sĩ có chút khó coi, anh ta rất gian nan mới nói ra được một câu.
Tô Tam Cô nghe vậy, mí mặt nặng nề, bà ta nhè nhẹ nheo mắt lại.
Cuối cùng bà ta như đã đưa ra quyết định, nói với vệ sĩ nói: “Đi, gọi cho cô Hoắc, bảo cô ta đem tiền qua đây.”
Người vệ sĩ đó gật đầu rồi nhanh chóng lui về sau gọi điện thoại.
Tô Khánh Đông đang ẩn nấp nghe thấy mọi thứ rất rõ, trong lòng ông ta cũng đã hiểu ra.
Xem ra Tô Tam Cô này quả nhiên câu kết với Hoắc thị hại vợ con mình.
Tô Khánh Đông nghĩ thầm trong lòng, nếu Tô Tam Cô đã bất nhân, vậy thì đừng trách Tô Khánh Đông bất nghĩa.
Rất nhanh, một đám người từ bên ngoài đi vào. Đứng đầu chắc chắn là Hoắc Tử Kim, sau lưng cô ta cũng có không ít vệ sĩ đi theo.
“Tô Tam Cô, đừng chơi nữa, có việc nghiêm túc phải bàn.” Lông mày của Hoắc Tử Kim khẽ nháy lên nhắc nhở Tô Tam Cô.
Nhưng Tô Tam Cô lại lắc đầu nói: “Đợi tôi thắng hai ván rồi bàn.”
Trong mắt Tô Tam Cô, hầu như là không có việc gì quan trọng bằng việc bà ta thua tiền.
“Còn thắng hai ván nữa chứ, bà thua bao nhiêu ván rồi, trong lòng không biết tính sao?” Ánh mắt của Hoắc tử Kim lạnh lùng, vẫn thái độ nghiêm khắc đó.
Đối với sự mỉa mai của Hoắc Tử Kim, Tô Tam Cô không hề để tâm đến.
Chỉ là gấp rút nói: “Nhanh đổi cho tôi thẻ đánh bạc, tôi đang gặp may lắm đấy.”
“May cái đầu bà.” Hoắc Tử Kim tức giận đến mức muốn ói máu, cô ta cắn chặt răng, vẻ mặt vẫn nộ nói: “Lão Thái đang chờ chúng ta đấy.”
Câu nói này của Hoắc Tử Kim vừa dứt, sắc mặt của Tô Tam Cô khẽ thay đổi.
Bà ta do dự một hồi, cuối cùng gật đầu nói: “Được rồi, bàn chuyện xong cô phải cho tôi thêm tí thẻ bạc, để tôi chơi vài ván.”
Hoắc Tử Kim xanh mặt gật đầu, đối mặt với Tô Tam Cô, cô rất nhẫn nại.
Sau đó Tô Tam Cô liền cùng vệ sĩ và Hoắc Tử Kim rời khỏi.
Tô Khánh Đông gấp gáp đi theo sau, chỉ là ông ta không biết được, tuy bản thân đang ẩn núp nhưng Thah Long cũng đang ẩn núp theo dõi.
Thanh Long không chỉ phải canh chừng Tô Tam Cô, mà còn phải canh chừng Tô Khánh Đông.
Rất nhanh, đi theo đám người Tô Tam Cô vào một căn phòng sang trọng trên thuyền, Tô Khánh Đông lập tức xâm nhập vào trong.
Các vệ sĩ khác đều bị chặn ở bên ngoài, bên trong có một người mập mạp đang ngồi, chính là Thái Đại Cường.
Còn Hoắc Tử Kim và Tô Tam Cô hai người ngồi xuống đối diện Thái Đại Cường, sắc mặt ba người có chút nghiêm trọng.
Bầu không khí ngay lập tức trở nên căng thẳng, cuối cùng cũng là Hoắc Tử kim lên tiếng đánh tan cục diện căng thẳng này.
Cô ta cười: “Ông Thái, ông nói trước đi.”
Hoắc Tử Kim trông bên ngoài cười nói tốt tính, thật ra trong lòng giận đến mức ngứa răng muốn chửi. Hợp đồng Tô thị đáng lý ra thông qua một cửa hàng hàng đầu là có được, kết quả lại bị công ty Tĩnh Giang chặn đường.
Điều này khiến Hoắc Tử Kim cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng, đây là lần đầu tiên cô ta bị như vậy.
Đối với công ty Tịnh Giang, đối với Chu Xung, cô bắt đầu cho người điều tra.
Chỉ cần điều tra kĩ càng thân thế của Chu Xung, cô ta sẽ không hề do dự bắt đầu tấn công Chu Xung, tấn công cả công ty Tịnh Giang.
Cô ta muốn Chu Xung bị trọng thương, muốn cả công ty Tịnh Giang đổ nát, thậm chí cô ta sẽ ăn luôn công ty đó.
Mà lúc này Thái Đại Cường giả vờ ho khan, sau đó, mở miệng nói với hai người Hoắc Tử Kim.