Thứ hai, cô cứ như vậy mơ màng bị cách chức, thậm chí cũng không có người thông báo một tiếng.
Mà những lão già này lại chạy trước mặt cô làm mưa làm gió, giống như toàn bộ Tô thị đều đã nằm trong bàn tay bọn họ rồi.
Đang lúc trong lòng Tô Hàm vô cùng tức giận, Chu Hàn hơi nghiêng đầu về phía Thanh Long, mở miệng ra lệnh: “Vả miệng.”
“Dạ.” Thanh Long trả lời một tiếng, hai bước đã đến trước mặt lão già đang ngồi ghế chủ vị, giơ tay lên sau đó chính là tiếng “ba ba” vang lên.
Người ngồi chủ vị hoàn toàn trở tay không kịp, bị đánh đến choáng váng hoa mắt, hàm răng cũng ê ẩm lợi hại.
Ông ta đau đớn không dứt, cả người cũng tức giận đến cực điểm. Nhưng trong lòng ông ta rõ ràng, trước khi Tô thiếu tới, ông ta vẫn phải chịu đựng.
Tất cả cũng phải chờ Tô thiếu đến quyết định.
Hơn nữa, vệ sĩ cũng té ngã ngổn ngang xuống đất, dù ông ta nổi giận thì có lợi ích gì? Vẫn bị người ta tát lên mặt không thể ngăn cản.
Người đã sống từng tuổi này như ông ta, tất nhiên hết sức rõ ràng đây là lúc nào, nên làm gì.
“Sau này nói chuyện phải suy nghĩ kỹ vào.” Chu Hàn đưa tay chỉ vào đầu mình, giống như đang nắm tay dạy đối phương làm người vậy.
Người ngồi chủ vị giật mình, giật đến mức lỗ mũi cũng lệch, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là cố nén cơn bực tức lại.
Trong lòng ông ta lại phẫn nộ không thôi, nghĩ chờ Tô thiếu đến sẽ trừng trị bọn Chu Hàn một phen.
“Tôi không biết công ty xảy ra chuyện gì, xin các vị trưởng bối nói rõ.” Sau khi biết mình đã bị cách chức, Tô Hàm thay đổi thái độ đối với mấy lão già này, mở miệng hỏi.
Chu Hàn thì gửi một tin nhắn ngắn cho Hoàng Minh, để cho anh ta nhanh chóng chạy đến Tập đoàn Tô thị.
“A, cô Tô không biết mới hỏi hay là đang giả bộ hồ đồ đây?” Người ngồi vị trí chủ tịch mới bị đánh vừa rồi cười lạnh một tiếng, trong lời nói chứa đầy hàm ý.
Tô Hàm rất chân thành lắc đầu một cái: “Tôi thật sự không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Người kia nghe vậy lập tức cười lên, chế nhạo nói: “Tô thị sắp bị Nguyên thị nuốt mất, bây giờ quan trọng nhất chính là làm thân được với cháu đích tôn của Nguyên thị, Nguyên thiếu.”
Lần này ông ta không nói thẳng để Tô Hàm đi bồi người ta, lấy lòng nịnh hót người ta, xin người ta cho Tô thị một con đường sống.
Nhưng trong ngoài lời đều có ý đó.
“Làm sao phải làm thân?” Lúc này Chu Hàn bỗng nhiên mở miệng hỏi, anh muốn nhìn thử một chút rốt cuộc lão già này có ý xấu gì trong lòng.
Nếu như một lòng muốn đẩy Tô Hàm vào hố lửa, anh không ngại giết lão già này như heo chó.
“Trong lòng các người hiểu rõ, tôi cũng không cần nói rõ ràng.” Lão già kia quái gở trả lời một câu, bộ dạng kia giống như đang rất bất mãn với Chu Hàn.
Mà lúc này, đột nhiên bên ngoài phòng họp đi vào một nhóm người.
Tô Hàm theo bản năng nhìn ra bên ngoài, con ngươi co rút một chút, chỉ thấy người dẫn đầu chính là Tô Học Long, đây là chuyện cô vạn lần không nghĩ đến.
Mà Tô Học Long cũng mơ màng nhìn về phía hai người Chu Hàn và Tô Hàm, theo bản năng muốn quay đầu rời đi.
Nhưng người phía sau gã lại đã chặn hết đường đi, hình như không tính để Tô Học Long rời đi như vậy.
“Tránh… Tránh ra.” Chữ đầu tiên Tô Học Long nói ra có chút yếu ớt, dáng vẻ đã bị Chu Hàn dọa sợ vỡ mật.
Nhưng ngay khi gã kịp nhận ra trước mặt là một đám tôm tép, thì lập tức trở nên cường thế.
“Tô thiếu, Tổng giám đốc Tô bảo anh tới đây làm việc, chuyện còn chưa xử lý xong lại rời đi như vậy, không thích hợp lắm đâu.”
Người cầm đầu nói thẳng một câu, hình như không muốn cho Tô Học Long mặt mũi.
“Tôi còn chuyện quan trọng khác cần xử lý, nhanh tránh ra, không tránh ra có tin tôi sẽ cắt lỗ tai của cậu không?” Tô Học Long tức giận rống lên, gã cũng không muốn thua trong tay Chu Hàn nữa.
Đồng thời trong lòng cũng hỏi thăm mười tám đời tô tông của Tô Hữu Đào.
Nói là để cho gã và người Nguyên thị bàn chuyện làm ăn, là vụ làm ăn lớn mấy triệu, kết quả lại đụng phải bọn Chu Hàn ở chỗ này.
Chuyện này sao có thể không làm cho Tô Học Long sợ hãi trong lòng cho được?
“Nếu như anh không xử lý tốt chuyện này tôi cũng có thể cắt lỗ tai của anh, đây là chuyện Tổng giám đốc Tô giao.” Người cầm đầu trầm mặt cảnh cáo: “Hôm nay anh không muốn làm cũng phải làm.”
Tô Học Long nghe vậy thì giận dữ, lúc nào một con chó cũng dám gào to với gã như vậy? Gã giơ tay muốn tát người đứng đầu này.
Nhưng đối phương lại rất thoải mái né tránh được, trở tay cầm lấy cổ tay Tô Học Long, kéo một cái.
Lập tức Tô Học Long phát ra tiếng kêu đau như heo bị giết, nhưng người này lại hồn nhiên không thèm để ý, còn uy hiếp nói: “Anh làm hay không làm?”
Trên mặt Tô Học Long tràn đầy vẻ dữ tợn, hít một hơi khí lạnh, cắn răng nghiến lợi nói: “Cậu làm phản rồi.”
“Ầm.” Người này thấy Tô Học Long vẫn không biết nhượng bộ, lúc này giơ cao chân đạp lên đầu vai đối phương.
Tô Học Long bị một đá này ngã đập xuống đất, bộ dạng rất là chật vật.
Trong lòng gã vẫn cứ cho rằng mấy người này là tâm phúc của em họ, lại không nghĩ rằng bọn họ lại dám ra tay với gã.
Trong lòng không kiềm được ý nghĩ muốn giết người, chờ ra khỏi nơi này nhất định phải tìm người giết chết bọn họ.
Giờ phút này Chu Hàn nhìn thấu mọi chuyện. Nghe được đối thoại của hai người này, anh đã có thể biết được gần như Tô Học Long bị Tô Hữu Đào lợi dụng.
Có thể Tô Học Long ác độc hơn Tô Hữu Đào, nhưng nếu so về tâm cơ lòng dạ thì Tô Học Long rõ ràng không phải là đối thủ của Tô Hữu Đào.
“Tiểu Long, đến đây.” Đột nhiên Chu Hàn mở miệng nói, giọng nói lãnh đạm thờ ơ, làm cho trong lòng Tô Học Long run rẩy.
Tô Hàm không hiểu nhìn Chu Hàn một cái, cô cũng hiểu được chuyện xảy ra không đúng lắm, nhưng lại không biết Chu Hàn muốn làm gì.
Tô Học Long không dám không nghe, sau khi giùng giằng từ dưới đất đứng dậy, đi nhanh đến trước mặt Chu Hàn.
Gã cúi đầu cung kính hỏi: “Chu nguyên soái, có chuyện gì ngài cứ phân phó.” Nói xong gã liếc nhìn Tô Hàm đang đứng bên cạnh Chu Hàn một cái.
Mắt gã chợt lóe một cái, cuối cùng nhắm mắt lại chào hỏi: “Xin chào cô Chu.”
Tô Hàm thấy bộ dạng này của anh họ thì buồn cười trong lòng, nhưng hôm nay lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy, cô cười không nổi.
“Nói hết lời nên nói ra đi.” Chu Hàn lại không ra tay với Tô Học Long, nói xong câu này thì cho gã một ánh mắt không cần sợ hãi.
Lúc này lòng Tô Học Long mới thoáng thả lỏng, sau khi hít sâu một hơi, ngay trước mặt mọi người nói ra chuyện Tô Hữu Đào giao cho gã.
Sau khi mọi người nghe xong cũng đã biết rõ ràng ngọn nguồn, thì ra Tô Học Long là bị Tô Hữu Đào lợi dụng.
Mà sau khi gã nói xong, người thanh niên vừa mới ra tay đánh Tô Học Long lập tức giận dữ nói: “Anh lại dám bôi xấu Tổng giám đốc Tô?”
Nói xong muốn tiến lên phía trước đánh Tô Học Long.
Tô Học Long trực tiếp khiêng một cái ghế quăng tới chỗ thanh niên kia, trong những người này gã chỉ sợ hai người Chu Hàn và Tô Hàm.
Còn những người khác, ở trong mắt gã chỉ là cái rắm.
Ghế ngồi bay đến, thanh niên đá một cước, miễn cưỡng đá bay chiếc ghế xuống đất, sau đó trượt về phía sau hai mét mới dừng lại.
Tô Học Long thấy một kích không trúng, lúc này lấy bình nước của một người khác, trực tiếp mở nắp giả bộ ném qua.
Tên thanh niên kia giơ tay cản lại, Tô Học Long thừa dịp này thực sự ném bình nước còn một nửa qua.
Một tiếng “loảng xoảng” vang lên, bình nước trực tiếp đập vào đầu của đối phương, nước trong bình đồ đầy cả đầu thanh niên kia.
“Mẹ kiếp.” Phút chốc thanh niên kia nóng nảy, xông lên muốn ra tay với Tô Học Long.
Những người sau lưng thanh niên lại đồng loạt vây lại, làm bộ muốn chặt Tô Học Long thành tám khúc.
Mà ngay lúc này, Chu Hàn hơi nghiêng đầu về phía Thanh Long. Thanh Long hiểu ý, đi trước đón lấy.
Theo một trận tiếng vang “ba ba” đánh vào da thịt vang lên, thanh niên cầm đầu nhóm người bị đánh ngã trên đất, gãy tay gãy chân, hoàn toàn mất đi năng lực hành động.
Mà tất cả chuyện này đều chỉ xảy ra trong chớp mắt, một đám lão già thấy vậy trong lòng đều trộm lau mồ hôi.
Chương 28. Thâu tóm Tô thị
Dù sao, thực lực Thanh Long bày ra ở đó quả thật đã làm cho bọn họ giật mình.
Người sáng suốt đều nhìn ra được đám người do thanh niên cầm đầu kia đều có võ nghệ, nhưng ở trước mặt Thanh Long lại không chịu được một quyền.
Đang lúc Thanh Long lui trở về bên cạnh Chu Hàn, bên ngoài phòng họp lại vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, một nhóm người khác lại đi vào.
Nhưng lần này không phải Tô Hữu Đào mà là Hoàng Minh. Anh ta mang một đám vệ sĩ Hoàng thị đi thẳng đến trước mặt hai người Chu Hàn, trực tiếp coi thường những người khác.
“Xin chào Chu đại ca, xin chào chị Chu.” Hoàng Minh vô cùng cung kính chào hỏi hai người.
Chu Hàn phất tay một cái tỏ ý anh ta không cần khách sáo, mà Tô Hàm lại không nhịn được nghi ngờ hỏi: “Anh có biết chuyện Nguyên thị muốn thâu tóm công ty chúng tôi không?”
Hoàng Minh nghe vậy sửng sốt một chút, vẻ mặt anh ta tràn đầy sự không hiểu: “Tôi chưa nghe nói đến chuyện này, tất cả mọi vận hành của Tô thị đều rất bình thường, tôi cũng đã đưa một số tài nguyên và nhân lực của Tập đoàn Giang Đông đến.”
Nói xong anh ta nói mấy câu bên tai tên vệ sĩ ở sau lưng.
Sau khi tên vệ sĩ kia nghe Hoàng Minh dặn dò sau thì lập tức ra khỏi phòng họp.
Một lát sau, vệ sĩ dẫn theo không ít nhân viên xuất hiện ở phòng họp.
“Hoàng thiếu, những người này đều là người của tập đoàn Giang Đông chúng ta.” Tên vệ sĩ kia nói với Hoàng Minh.
Hoàng Minh cười thật thà với Chu Hàn: “Chu đại ca, anh xem đi, có bọn họ ở đây Tô thị tuyệt đối sẽ không xập được.”
Nói xong anh ta lại nói thêm một câu: “Nếu như Nguyên thị dám ra tay với Tô thị, vậy tôi cũng không ngại trực tiếp nuốt Nguyên thị.”
Lời này vô cùng kiên định. Chuyện này làm cho Tô Hàm có chút hoảng hốt, dù sao chuyện này cũng không đơn giản, với cô mà nói chính là một vấn đề khó khăn.
Nhưng Hoàng Minh lại hời hợt vài ba câu đã có thể giải quyết. Thâu tóm Nguyên thị… cũng chỉ có Tập đoàn Giang Đông là có thể làm được.
Mặc dù Nguyên thị là một công ty mới được đưa ra thị trường nhưng đối với Tô thị mà nói, nó giống như là một con quái vật khổng lồ vậy.
Chu Hàn nghe vậy gật đầu một cái, ánh mắt lại dừng lại trên người lão già ngồi chủ vị kia.
Thanh Long trực tiếp tóm lão già này đứng lên, giống như đang bắt một con gà con vậy.
“Anh định làm gì? Buông tôi ra.” Lão già kia vùng vẫy, lớn tiếng với Thanh Long.
“Câm cái miệng chó lại.” Thanh Long tát một cái, trực tiếp làm cho mặt đối phương nghiêng đến trước mặt Chu Hàn.
Một tát này rất nặng, đánh cho lão già này ù tai luôn.
Một bên Tô Học Long thấy vậy, cả người không kìm chế được cũng run run một chút.
Bởi vì trước kia gã cũng bị đối phương xách lên như vậy, Tô Học Long theo bản năng sờ soạng phía sau cổ mình, đau đến nỗi hít một ngụm khí lạnh.
Lúc trước gã cũng bị nhấc lên như vậy sau đó bị vứt xuống trước mặt Chu Hàn.
“Tôi nên tin tưởng ông hay là tin tưởng anh ta?” Chu Hàn mở miệng hỏi lão già kia, đồng thời đưa tay chỉ vào Hoàng Minh.
Tất nhiên Hoàng Minh sẽ không để Chu Hàn hiểu lầm mình, anh ta nhìn ra Chu Hàn chỉ đang chấn vấn lão già kia mà thôi.
“Tôi nói đều là thật.” Lão già kia giải thích: “Không tin các người có thể hỏi Nhị thiếu gia một chút.”
Nhị thiếu gia trong miệng ông ta tất nhiên là chỉ Tô Hữu Đào, Chu Hàn nghe vậy cười một tiếng, quả nhiên hung thủ sau màn chính là Tô Hữu Đào.
“Nhưng tôi chỉ muốn hỏi ông.” Chu Hàn lạnh lùng nói ra một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào lão già này.
Thanh Long chợp bóp cổ người này, cũng không hối thúc ông ta nhanh chóng nói ra sự thật, chẳng qua lại không ngừng gia tăng lực trên tay.
Người này sắp nghẹn thở, liều mạng vỗ lên tay Thanh Long, đồng thời ra dấu “ok” với Chu Hàn, nhìn dáng vẻ là định thỏa hiệp.
Chu Hàn phất tay một cái, Thanh Long buông người này ra, vứt ông ta xuống mặt đất.
“Khụ khụ…” Người này tê liệt ngồi trên đất không ngừng ho khan, một hồi lâu mới bớt khó thở.
Ông ta sắp xếp từ ngữ trong đầu một chút, lúc này mới lên tiếng: “Tôi nói là thật, Nguyên thị rất nhanh sẽ thâu tóm Tô thị…”
Không đợi ông ta nói xong, Thanh Long nhấc chân đạp gãy đầu gối của người này, ông ta liền phát ra tiếng kêu thảm thiết giống như heo bị giết vậy.
“Xem ra ông còn chưa chịu nói thật.” Chu Hàn suy nghĩ cười thành tiếng, đồng thời tỉnh bơ nhìn Tô Hàm.
Thấy khuôn mặt của cô đã âm trầm xuống, đôi mày thanh tú nhíu chặt, trong lòng không kiềm được trở nên có chút khó chịu.
Chu Hàn không muốn nhìn thấy cô gái này không vui, vì vậy định nhanh chóng giải quyết xong chuyện này, tránh cho ảnh hưởng đến tâm trạng của Tô Hàm.
Anh làm dấu trong bóng tối, ở dưới góc độ mà mọi người không nhìn thấy có một bóng người đi ra khỏi phòng họp.
“Chu đại ca, tôi quen với người nhà họ Nguyên, có muốn tôi kêu đến đối chất không?” Hoàng Minh vội vàng lấy lòng, trong lòng rất là kích động, nếu như có thể giúp được Chu Hàn, với anh ta đó chính là một loại tự hào.
“Không cần.” Chu Hàn lắc đầu một cái, trực tiếp nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Hàm.
Tô Hàm khẽ run lên, không hiểu nhìn về phía Chu Hàn.
“Vợ à, có anh ở đây, không cần lo lắng.” Chu Hàn ôn nhu an ủi bên tai Tô Hàm.
Tô Hàm dùng sức gật đầu, rất cảm kích nhìn về phía Chu Hàn, hơn nữa còn âm thầm thề nhất định phải cố gắng trở nên mạnh mẽ, không thể vẫn luôn thêm phiền toái cho anh.
Thấy vẻ mặt người phụ nữ của mình hơi thả lỏng, lúc này Chu Hàn mới nhìn lão già ở trước mặt.
Lão già kia sợ tới mức vội vàng cúi đầu xuống, không dám đối mặt với Chu Hàn.
Cả đám cứ chờ như vậy, Chu Hàn cũng không nói chuyện, hình như đang đợi ai đó.
Lúc này có hai người lặng lẽ đứng dậy, nhìn bộ dạng là muốn chạy trốn rồi.
Nhưng sao Chu Hàn có thể cho bọn họ rời đi được, anh hoàn toàn không cần phải ra lệnh cho Thanh Long, Thanh Long đã xách hai người này về lại chỗ ngồi.
Mặc dù Thanh Long không mở miệng nói chuyện nhưng khí thế trên người kia lại đang uy hiếp hai người này, làm bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, gần mười phút sau, một bóng người vạm vỡ xuất hiện.
Mà sau lưng anh ta còn đi theo một người nữa. Nhưng người đi theo sau lưng rất thảm, cả người bị đánh không còn hình dạng, bụng còn rỉ ra vết máu, quần áo lại rách rưới không nỡ nhìn.
“Nguyên soái, đã dẫn người đến.” Huyền Vũ, một trong tứ đại chiến thần thấp giọng nói với Chu Hàn.
Chu Hàn gật đầu, phất tay. Thân hình Huyền Vũ chợt lóe, biến mất ở trước mặt mọi người.
“Nguyên thiếu?” Hoàng Minh nhanh mắt, nhìn một cái đã nhận ra thân phận của đối phương.
Người này không phải ai khác chính là cháu đích tôn của nhà họ Nguyên, Nguyên Minh Viễn.
Nguyên Minh Viễn nghe vậy sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Minh, ánh mắt có chút tan rã lập tức trở nên tỏa sáng.
Bộ dạng kia giống như đã bắt được một cọng rơm cứu mạng.
Gã ta ngập ngừng nói: “Hoàng thiếu, cứu tôi với.” Bộ dạng kia vô cùng tuyệt vọng giống như cha ruột chết vậy.
Chu Hàn gần như không cần suy nghĩ đã biết Huyền Vũ làm gì với tên này.
Cũng chỉ có loại thủ đoạn đó do Chu Hàn dạy anh ta mới có thể làm cho tên này sợ vỡ mật như vậy.
“Nguyên thiếu không cần lo lắng, Chu đại ca là người tốt, anh chỉ cần nói thật mà thôi.” Hoàng Minh an ủi một câu, tiếp đó cung kính nhìn Chu Hàn.
Giống như đang nói cho Nguyên Minh Viễn biết người này chính là Chu đại ca.
Hô hấp của Nguyên Minh Viễn hơi chậm lại, mắt nhìn về phía Chu Hàn, chỉ thấy vẻ mặt của đối phương rất lạnh nhạt, lại không nhìn về phía anh ta.
Lúc bị mang vào Tô thị, Nguyên Minh Viễn cũng đã biết chuyện nghiêm trọng, đồng thời cũng đã biết anh ta đã làm sai chuyện gì.
“Chu đại ca, chuyện này không có liên quan gì đến tôi, tôi bị người khác lợi dụng.” Đầu tiên Nguyên Minh Viễn chối bỏ trách nhiệm của mình, sau đó mới giải thích mọi chuyện.
Sau khi Chu Hàn nghe xong cũng không ngoài dự đoán, tất cả đều giống như anh đoán, đây là cảnh cáo của Tô Hữu Đào, cũng có thể nói là trả thù.
“Chu đại ca, vậy bây giờ tôi có thể đi được chưa?” Nguyên Minh Viễn ngoan ngoãn nói, muốn trưng cầu sự đồng ý của Chu Hàn.
Chỉ cần đối phương đồng ý để anh ta rời đi, sau khi trở về việc đầu tiên anh ta làm chính là đoạt tuyệt quan hệ với Tô Hữu Đào.
“Vẫn chưa được.” Chu Hàn nhàn nhạt nói, ánh mắt xoay chuyển.