Mục lục
Đế Quốc Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 257: Ghen





“Không tại sao cả.” Tô Hàm thở dài nói: “Cô ấy nói trường học đã mang đến bóng ma quá lớn, sau này sẽ không quay về nữa, sẽ bên cạnh anh làm việc cho anh.”


Xong Tô Hàm còn nói thêm, đặc biệt nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Cô ấy nói là sẽ phục vụ anh thật tốt, chỉ cần anh cho cô ấy miếng cơm ăn là được.”


Nói như vậy nghe có vẻ giữa Chu Hàn và Tiểu Trân xảy ra chuyện gì không tiện nói ra.


“Bà xã, có lẽ em đã hiểu nhầm điều gì đó.” Chu Hàn nói thẳng suy nghĩ của mình.


Anh biết rõ những chuyện như thế này nhất định phải giải thích rõ ràng.


Nếu không, chỉ cần một chút hiểu lầm nho nhỏ cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tình cảm của hai người.


“Vậy ư?” Tô Hàm vờ như không biết, trên mặt lộ ra dáng vẻ suy nghĩ sâu sắc.


Chu Hàn nghiêm túc gật đầu nói: “Anh sẽ không làm gì có lỗi với em, càng sẽ không lừa dối em.”


Nhưng Tô Hàm lắc đầu cười khổ: “Vậy tại sao mấy ngày này lại lạnh nhạt với em? Để em một mình ở Cảng thành, còn anh lại ở Đài Sơn một mình một cách thoải mái?”


Tô Hàm nhấn mạnh từ ‘thoải mái’ rồi bày ra một khuôn mặt xinh đẹp.


Chu Hàn á khẩu một lúc cũng không biết giải thích như thế nào.


Mấy ngày nay ở Đài Sơn anh bận đến sứt đầu mẻ trán, công việc cần giải quyết quá nhiều, quá phức tạp, anh cũng không biết giải thích từ đâu.


Tô Hàm hùng hổ dọa người như vậy khiến một nguyên soái như Chu Hàn lần đầu tiên rối loạn trận tuyến.


Tô Hàm thấy vẻ lo lắng trong mắt Chu Hàn, cô cố gắng nhịn cười.


Lúc này Chu Hàn mới phát hiện ra cái gì đó, anh nhìn chằm chằm người phụ nữ của mình với vẻ mặt phức tạp.


“Phốc… hahaha!” Tô Hàm không nhìn được cười to.


Thật ra cô không hề tức giận, cô biết chính xác Tiểu Trân là người như thế nào, cô tin Tiểu Trân và hơn thế nữa là tin vào Chu Hàn.


Cho nên, vừa rồi Tô Hàm chỉ cố ý dọa Chu Hàn một chút, không ngờ đối phương lại tin là thật.


“Chu Hàn, ngốc à, em chỉ đang nói đùa với anh thôi.” Tô Hàm cười thành tiếng: “Em chỉ hơi ghen thôi. Không hiểu tại sao Tiểu Trân lại không cố gắng học tốt mà khăng khăng một mực muốn đi theo anh.”


“Hơn nữa anh còn là một người đàn ông đã có gia đình.”


Tô Hàm giải thích rõ ràng, cô chỉ là ghen mà thôi.


Chu Hàn thở phào nhẹ nhõm.


“Nếu cô ấy không muốn thì đừng để cô ấy trở về trường học.”


Chu Hàn thở dài, đổi chủ đề: “Trước đây Đường Minh Minh đã làm Tiểu Trân tổn thương rất nhiều.”


“Anh ta đã lừa Tiểu Trân đến một con hẻm hẻo lánh rồi hạ độc cô.”


Nghe Chu Hàn giải thích, Tô Hàm đột nhiên kêu lên: “Hà? Còn có chuyện như vậy ư?”


Chu Hàn vốn đã đoán được Tô Hàm sẽ kinh ngạc.


Anh gật đầu nói: “Đường Minh Minh đã mang đến nhiều bóng ma tâm lý cho Tiểu Trân, cho nên anh muốn lần này sẽ trừng trị anh ta.”


Thật ra vẫn còn những lý do khác khiến Chu Hàn muốn xử lý Đường Minh Minh.


Đó chính là lợi dụng Đường Minh Minh để xâm nhập Mộc thị, xuống tay với Mộc thị trước, nắm trong tay công thức bí mật của Sinh Lợi Đan.


Ngay cả công thức bí mật chỉ Bạch thị có, Chu Hàn cũng quyết muốn lấy.


Đối với Chu Hàn, thu thập đủ ba công thức bí mật là không hề khó.


Lúc này, Tô Hàm nghe Chu Hàn nói muốn xử lý Đường Minh Minh, tuy trên mặt có chút phức tạp, nhưng cuối cùng cũng đồng ý với anh.


Tề Họa Mi cũng đã nói với Tô Hàm những gì đã xảy ra với cô ta khi cô ta ở Cảng thảnh.


Vì vậy, Tô Hàm rất đồng tình với Tề Họa Mi, đồng thời cũng vô cùng căm ghét Đường Minh Minh.


Những tên cặn bã như vậy cần phải trừng trị sớm.


Ngay cả Tô Hàm tốt bụng như vậy cũng muốn Đường Minh Minh chết, điều này cho thấy Đường Minh Minh đáng chết thế nào.


“Chu Hàn, anh định đối phó với Đường Minh Minh như thế nào?” Tô Hàm không nhịn được hỏi Chu Hàn, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy đồng tình và tức giận.


Đồng tình, là đối với Tề Họa Mi. Còn tức giận, đương nhiên là đối với Đường Minh Minh.


Cô phản ứng với mọi chuyện việc nào ra việc đó.


“Bọn anh định để Đường Minh Minh tưởng Đường Trường Não bị bắt, sau đó để Đường Minh Minh đi cứu Đường Trường Não.”


Chu Hàn nói từng chữ một: “Mục đích chính là thử Đường Minh Minh, tiện thể thông qua anh ta tiếp cận Mộc thị.”


“Nhưng Đường Trường Não còn chưa chết, Đường Minh Minh đã giọng khách át giọng chủ muốn vị trí gia chủ.”


Chu Hàn nói một nửa rồi không nói tiếp.


Tuy không nói xử lý Đường Minh Minh như thế nào, Tô Hàm cũng đoán được ý của anh.


“Chu Hàn, ý của anh là… trực tiếp giết Đường Minh Minh?” Tô Hàm suy đoán.


“Ừ.” Chu Hàn không giấu diếm, gật đầu thừa nhận.


Một tên cặn bã như Đường Minh Minh, đáng chết.


Tô Hàm thấy Chu Hàn đã có quyết định, cô cũng không còn gì để nói.


Dù sao cô cũng không muốn nhìn thấy những tên cặn bã như Đường Minh Minh còn sống rồi đi làm hại những người phụ nữ khác.


Dù sao thì sau khi hãm hại Tề Họa Mi, gần đây Đường Minh Minh lại còn làm hại Tiểu Trân.


Tô Hàm không thể thông cảm với loại người này.


Rốt cuộc một số người không đáng được thông cảm.


Dù trên đời này có rất nhiều người tốt thì cũng có không ít người xấu!


Tô Hàm đang nghĩ lung tung thì Chu Hàn lại nói: “Đường Minh Minh nhất định phải chết.”


“Nhưng…”


Chu Hàn nói: “Bây giờ thì chưa được, anh ta vẫn còn giá trị.”


Chu Hàn muốn lợi dụng Đường Minh Minh xâu xé Mộc thị, đương nhiên sẽ không giết anh ta sớm như vậy.


Tạm thời để anh ta sống một đoạn thời gian.


“Anh quyết định mọi chuyện là được.”


Tô Hàm rúc vào vòng tay Chu Hàn, vẻ mặt ủ rũ nói: “Tuy trước kia em không thích anh ra tay với người ta, không có chuyện gì cũng kêu đánh kêu giết.”


“Nhưng lần này em ủng hộ anh, vì Đường Minh Minh rõ ràng là đáng chết.”


Tô Hàm nói hết những gì trong lòng ra cũng cảm thấy nhẹ nhõm.


Chu Hàn nghe vậy nghiêm túc gật đầu, ngay cả người phụ nữ của mình cũng ủng hộ, lần này anh sẽ làm mạnh tay.


Đúng lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.


Ngay sau đó, một bóng người ra khỏi phòng bệnh, đến sau lưng Chu Hàn.


Chu Hàn và Tô Hàm theo bản năng quay lại, chỉ thấy Hách Lôi.


“Con gái, sao con vẫn ở ngoài với con rể vậy? Mau vào xem thử, Hoàng Minh lại nổi điên rồi!” Hách Lôi lo lắng như lửa xém lông mày.


Chu Hàn nghe xong ngay lập tức xoay người đi vào mà không nói lời nào.


Chu Hàn vừa bước vào phòng bệnh đã thấy Hoàng Minh đang bị Bạch Hổ và Chu Tước áp chế.


Tuy nhiên, nhìn tình huống của Hoàng Minh, Bạch Hổ và Chu Tước rõ ràng khó có thể áp chế.


Chu Hàn có thể thấy được hai đại chiến thần không phải là đối thủ của anh ta.


“Độc của Tuyết thành thật là lợi hại.” Chu Hàn cảm thán, bóng người lóe lên, nháy mắt đã tới chỗ Hoàng Minh.


“Tránh ra!” Anh hét lớn, ra hiệu cho hai người giữ khoảng cách với mình và Hoàng Minh.











Chương 258: Thoái vị





Nghe vậy, Bạch Hổ và Chu Tước vội vàng lui ra.


Còn Chu Hàn nhanh chóng lấy ra một ít bột màu rực rỡ ném về phía Hoàng Minh.


Chỉ thấy cả người Hoàng Minh khựng lại, sau đó đồng tử co rút, nhắm mắt lại rồi ngất đi.


“Nâng đến giường bệnh đi.” Chu Hàn ra lệnh cho hai người kia rồi xoa xoa thái dương, bước sang một bên.


“Vâng!” Bạch Hổ và Chu Tước đồng thanh đáp, lập tức làm theo.


Sau khi Hoàng Minh được nâng đến giường bệnh, Chu Hàn rơi vào lo nghĩ.


Bởi vì anh biết rõ nếu đưa Hoàng Minh đến Tuyết thành, áp lực sẽ lớn hơn rất nhiều.


Rốt cuộc Hoàng Minh sẽ phát điên lúc nào không ai đoán trước được.


Nghĩ đến đây, Chu Hàn vô thức cúi đầu sờ chỗ bột phấn màu sắc mà Hoắc Nghệ Tinh nhét cho anh.


Ước lượng còn dùng được chục lần mới thấy nhẹ nhõm một chút.


Chiêu lấy độc trị độc của Hoắc Nghệ Tinh quả thật có tác dụng, nhưng không giải được độc của Hoàng Minh, chỉ có thể tạm thời khiến anh ta ngất đi.


Đối với điều này Chu Hàn cảm thấy hơi đau đầu.


Sau khi tạm thời kiềm chế Hoàng Minh, Chu Hàn chuyển ánh mắt qua nhìn Đường Trường Não.


Lúc này mặt Đường Trường Não tràn đầy u sầu, hiển nhiên là phiền phức của Đường Minh Minh.


“Đường gia chủ, ông định làm như thế nào?” Chu Hàn không vòng vo, trực tiếp hỏi.


Chu Hàn nhìn thẳng vào Đường Trường Não, Đường Trường Não hơi giật mình khi đối diện với ánh mắt của Chu Hàn.


Mặc dù lúc này trong mắt Chu Hàn không có sát ý nhưng Đường Trường Não vẫn thấy nổi da gà.


“Chu nguyên soái, mọi chuyện tùy anh quyết định.” Đường Trường Não trực tiếp bày tỏ thái độ.


Mọi việc đã như thế ông ta cũng không còn gì để nói.


Chu Hàn nghe thế thì im lặng, dù sao thì Đường Trường Não phải tự mình quyết định vị trí gia chủ, anh không bắt ông ta phải làm thế nào cả.


Nhưng mà nếu Chu Hàn thật sự muốn làm gì, anh sẽ yêu cầu Đường Trường Não nhường lại vị trí gia chủ, nhưng ít nhất cũng phải lôi Đường Minh Minh ra trước.


“Chu nguyên soái, cũng tại ta không dạy được con…” Đường Trường Não đột ngột dừng lại không nói hết câu.


Ông ta biết rõ rằng nói những điều này lúc này đã là vô ích.


Vì vậy, nói được nửa chừng, Đường Trường Não không còn mặt mũi nói tiếp nữa.


“Đường gia chủ, không biết ông có nguyện ý nhường lại vị trí gia chủ trước không?” Chu Hàn lại hỏi: “Nếu được, Chu gia hứa sẽ giúp ông giành lại vị trí gia chủ Đường gia trong vòng hai ngày.”


Nghe Chu Hàn nói vậy, Đường Trường Não lập tức ngẩn ra.


Trong vòng hai ngày? Điều này có nghĩa là Chu Hàn sẽ ra tay với con trai ông ta trong vòng hai ngày.


Lẽ nào con trai mình chỉ còn sống được hai ngày?


Lúc này, Đường Trường Não thật có điều không nỡ, có chút không muốn.


Chỉ là hiện thực trước mắt buộc ông ta phải lựa chọn.


Hơn nữa, trước đó, Đường Trường Não đã đích thân gọi điện cho Chu Hàn bày tỏ tập trường của mình, là để Chu Hàn đối phó với Đường Minh Minh.


Bởi vậy, lúc này, mọi chuyện đã như vậy, dù Đường Trường Não có hối hận thì cũng đã muộn.


“Đường gia chủ, ông cân nhắc xong chưa?” Thấy ánh mắt Đường Trường Não thất lạc, sững sờ tại chỗ, Chu Hàn vội vàng hỏi.


Việc này đã không thể kéo dài nữa.


Nếu không sẽ có biến cố.


“Được.” Cuối cùng Đường Trường Não xua tay.


Ông ta hít sâu một hơi nói: “Mọi việc theo chỉ thị của Chu nguyên soái, chức vị gia chủ này, tôi sẽ nhường lại!”


Nói xong Đường Trường Não còn thấy chút tức giận, bất đắc dĩ nói: “Thật tiện nghi cho anh!”


Bề ngoài, Đường Trường Não có vẻ ghét bỏ địa vị gia chủ bị con trai đoạt đi, nhưng ông ta lại hiểu rõ trong lòng.


Chức vị gia chủ mà bị nhường lại, e rằng con trai ông chỉ còn sống được hai ngày nữa.


“Đường gia chủ, ông tự gọi cho Đường Minh Minh nói rõ ràng đi.” Vẻ mặt Chu Hàn đầy bí hiểm nói: “Tốt nhất là để anh ta mở một hội nghị kế thừa chức vị gia chủ, có thể oanh động toàn bộ Đài Sơn này.”


Chu Hàn nói xong, Đường Trường Não bối rối một lúc.


Nhưng tuy vậy, ông ta vẫn gật đầu đồng ý.


“Chu nguyên soái, khi nào tổ chức hội nghị kia?” Đường Trường Não buồn bực hỏi.


Ông ta vẫn không muốn từ bỏ vị trí gia chủ trước khi chết.


Chỉ là bây giờ hoàn cảnh đặc biệt, cho dù Đường Trường Não cảm thấy bất lực cũng không thể nói gì.


“Bây giờ.” Chu Hàn nói ra hai chữ không chút do dự.


Đường Trường Não nghe vậy thì sững sờ, ông ta chỉ không ngờ Chu Hàn lại điên cuồng như vậy!


Nếu bây giờ ngay lập tức mở hội nghị kế thừa vị trí gia chủ thì có vẻ quá mức vội vàng hấp tấp.


Hơn nữa, gấp như vậy sẽ dễ xảy ra sự cố.


Tuy nhiên, Đường Trường Não không dám chậm trễ lời dặn của Chu Hàn.


Ông ta không còn cách nào khác, đành phải nghiến rắng nghiến lợi gật đầu: “Bây giờ thì bây giờ đi! Mọi việc đều theo chỉ thị của Chu nguyên soái.”


Sau đó, Đường Trường Não vội vàng rời khỏi bệnh viện bắt tay vào thực hiện.


“Bạch Hổ, đi theo Đường gia chủ.” Nhìn Đường Trường Não rời khỏi phòng bệnh, Chu Hàn đột nhiên ra lệnh: “Nhất định phải bảo vệ ông ta!”


“Vâng!” Bạch Hổ cung kính đáp rồi lập tức đi theo.


Lúc này, Chu Hàn hiểu rất rõ.


Thời điểm hiện tại những người như Đường Minh Minh chắc chắn sẽ trở thành một con chó điên, gặp ai là cắn người nấy.


Cho dù là Đường Trường Não, cha ruột của anh ta…


Chu Hàn cũng chắc chắn Đường Minh Minh sẽ nhận ra, sẽ hối hận.


Dù sao thì bản chất của Đường Minh Minh đã bị vạch trần, ai cũng biết cái xấu xa của anh ta.


“Mẹ, Tô Hàm, hai người ở yên trong bệnh viện.” Chu Hàn ra lệnh một câu, sau đó phân phó Dạ Phong và Vân Nhi: “Dạ Phong, Vân Nhi, bảo vệ tốt cho mẹ vợ tôi với Tô Hàm.”


Dứt lời, anh nhìn về phía Chu Tước, buồn bã nói: “Chu Tước, đến bệnh viện Hảo Lợi Dân với tôi một chuyến!”


Không biết tại sao, Chu Hàn có một dự cảm xấu.


Anh luôn cảm thấy có điều gì đó sắp xảy ra với Bạch Hoàn Tài.


Mặc dù Huyền Vũ không truyền tin gì xấu, nhưng Chu Hàn vẫn không hề yên tâm.


Lúc mấu chốt như thế này, anh nhất định không để Bạch Hoàn Tài xảy ra chuyện gì.


Dù sao thì Chu Hàn cũng muốn nâng Bạch Hoàn Tài lên vị trí gia chủ Bạch gia.


Đến lúc đó, anh còn phải dựa vào Bạch Hoàn Tài ra lệnh cho Bạch gia luyện chế Sinh Lợi Đan.


Chu Hàn đã lên kế hoạch cho mọi việc, bây giờ cũng sắp đến lúc Đường Minh Minh xuất hiện.


Gần hai mươi phút sau, Chu Hàn đã mang Chu Tước đi vào bệnh viện Hảo Lợi Dân.


Cả hai nhanh chóng đi vào phòng bệnh của Bạch Hoàn Tài.


Nhưng mà lúc này phòng bệnh lại trống không.


Trái tim Chu Hàn đột nhiên run lên, kịch liệt co rút.


Đúng như anh đoán, đã xảy ra chuyện!


Dù sao bệnh viện Nhân Dân là bệnh viện trực thuộc Bạch thị.


Ngoài ra, Chu Hàn còn xung đột với Tứ Phương Chế Tài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK