“Mau đóng lại, mau đóng lại đi!” Trong lòng A Cửu liều mạng kêu gào, không
ngừng cầu khẩn cửa thang máy nhanh nhanh đóng lại.
Người của Quan lão nhị lao tới với tốc độ rất nhanh, chớp mắt đã đến trước cửa
thang máy, mà lúc này cửa thang máy chỉ có một khoảng nhỏ nữa thôi là đóng
lại rồi!
Lần đầu tiên trong đời A Cửu có cảm giác tốc độ cửa tháng máy đóng chậm đến
thế, làm cho da đầu anh ta tê dại, lồng ngực đạp như muốn lọt ra ngoài.
“Đinh!” May mắn thay trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, cửa thang máy
cuối cùng cũng đóng lại, mà A Cửu cũng được thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta còn cho rằng chính mình chết chắc luôn rồi, cũng may là sự việc không
vượt quá tầm kiểm soát, cuối cùng trong thời khắc mấu chốt anh ta tránh thoát
được một kiếp.
Thế nhưng tuy tránh thoát được lần này, giờ tiếp theo phải làm gì mới được
đây?
A Cửu vẫn mặc bộ đồ lao công trên người như cũ, anh ta biết rõ là bản thân
mình sẽ không chống đỡ được lâu.
Rốt cuộc thì mỗi một tầng của Hoàng Hạc lâu có khả năng đều có người của
Quan lão nhị.
Giờ phút này A Cửu thật sự không biết nên làm gì cho phải, nhưng ngay sau đó
anh ta không còn phân vân hay do dự gì nữa, mà lập tức gọi điện ngay cho Chu
Hàn.
Giờ này anh ta có thể nghĩ đến chỉ có mỗi Chu Hàn thôi, nếu Chu Hàn không
muốn giúp thì lúc nào A Cửu cũng có thể chết ở chỗ này.
Cùng lúc đó, Chu Hàn đang xem luyện chế đan dược ở Bạch thị.
Hai ngày nay Bạch Như Ngọc thế mà trở nên yên ổn nhiều, cũng không làm ra
chuyện gì. Chẳng qua Chu Hàn cũng lười để ý đến cái bà cô điên này, mặc kệ
Bạch Như Ngọc an tâm cái gì, mưu toan cái gì thì tạm thời Chu Hàn cũng sẽ
không quản cô ta.
Nguyên nhân rất đơn giản, thời cơ chưa chín muồi.
Một khi thời cơ tới, Chu Hàn mới xem xét rồi quyết định xử lý Bạch Như Ngọc
ra sao. Dù sao, Chu Hàn cũng phải loại người dễ chọc.
Cho dù Bạch Như Ngọc có tìm được chỗ dựa là Cốc Hoài Tĩnh, thì chỉ cần cô ta
dám chạm vào vảy ngược của Chu Hàn, Chu Hàn sẽ xử lý cô ta ngay.
Di động của Chu Hàn bỗng reo lên.
Anh nhìn lướt qua thì thấy cuộc gọi là của A Cửu, ngay lập tức liền bắt máy.
Sau khi bắt máy lại phát hiện ra tín hiệu bên người kia không được tốt, âm thanh
cứ đứt quãng nói gì cũng khong nghe rõ.
Lông mày Chu Hàn lập tức nhăn lại, phán đoán đầu tiên của anh là A Cửu có
khả năng đã xảy ra chuyện!
Nếu ngay lúc này A Cửu lại xảy ra chuyện, Chu Hàn đương nhiên sẽ không mặc
kệ.
“Thanh Long, Bạch Hổ mau theo tôi đến Đường Thành!” Chu Hàn không do dự
ngắt điện thoại, lập tức ra lệnh cho Thanh Long và Bạch Hổ.
Nghe vậy hai người kia chạy ù ra từ trong góc khuất nào đó, ồn ào xuất hiện
trước mặt Chu Hàn, vẻ mặt đầy cung kính đáp:”Tuân lệnh.”
Tô Hàm vừa thấy Chu Hàn muốn đi Đường Thành, cũng vội vã nói:”Em cũng
muốn đi!”
Chu Hàn thấy Tô Hàm cũng muốn đi, lập tức không đồng ý lắc đầu: ”Vợ ngoan
em đừng nên đi, A Cửu có thể đã gặp chuyện rồi nên anh cần phải đi cứu anh
ta.”
Chu Hàn thành thật trả lời, không dám gạt Tô Hàm tránh cho cô suy nghĩ
lung tung, nhưng nếu nói ra thì cô sẽ lại càng lo lắng hơn.
“A, A Cửu đã xảy ra chuyện gì?” Tô Hàm sửng sốt, rõ ràng không phản ứng
kịp.
Song Chu Hàn cũng không giải thích nhiều, anh chỉ gật đầu, lên tiếng dỗ dành
nói:”Em và mẹ em ở Bạch thị thì hơn không nên đi lung tung, Chu Tước Huyền
Vũ sẽ bảo vệ cho hai người an toàn.”
Tô Hàm khẽ cắn môi, nhưng không nói gì thêm nữa.
Khi Chu Hàn sắp đi khỏi, cô bỗng mở miệng nói: ”Chu Hàn, anh tới Đường
Thành có thể dành chút thời gian tìm Tề Họa Mi được không? Nếu được thì
mang cô ấy về đây.”
Nghe được lời này, Chu Hàn cảm thấy sửng sốt. Có thể thấy là trong khoảng
thời gian ngắn thì anh đã quên mất người tên Tề Họa Mi rồi, chủ yếu là do lúc
này Chu Hàn vô cũng vội vã.
Tô Hàm thấy bộ dạng này của Chu Hàn, chân mày thanh tú của cô hơi nhíu lại
nói: “Chu Hàn, anh không thể mặc kệ cô ấy, Tề Họa Mi là bạn thân của em.”
Thật ra Tô Hàm cũng không phải tốt bụng mà nói vậy vì để khiến cho Chu Hàn
cứu Tề Họa Mi.
Mà sự thật là Tề Họa Mi và Tô Hàm thật sự đã trở thành bạn thân của nhau, tất
nhiên còn có Hoắc Khai Hà, con gái của Hoắc Tử Kim.
“Vợ yêu em cứ yêm tâm, có anh ở đó thì Tề Họa Mi sẽ không có chuyện gì
đâu.” Chu Hàn khẽ cười với Tô Hàm, bên trong nụ cười lộ ra sự kiên định.
Mà sau khi Tô Hàm nhận được lời đồng ý của Chu Hàn, trong thời gian ngắn vẻ
mặt đầy kích động.
“Vậy cảm ơn chồng nha!” Mặt Tô Hàm gần như đỏ hết cả lên đáp lại.
Mà giờ Chu Hàn cũng không có tâm trạng liếc mắt đưa tình với Tô Hàm, tuy
anh không bài xích gì cô, nhưng biết rõ lúc nào nên làm gì.
“Được.” Chu Hàn cuối cùng cũng nói câu cuối, sau đó lập tức rời đi cùng
Thanh Long Bạch Hổ, không dừng lại thêm gì nữa.
Sau khi rời khỏi Bạch thị, cả ba đi thẳng ra sân bay.
Lúc này, A Cửu đang ở trong thang máy tất nhiên là không gọi được cho Chu
Hàn rồi, cho dù gọi được cũng vô dụng!
Mà anh ta cũng không ngu mà ra khỏi thang máy, bởi vì dù đi chỗ nào đi nữa,
chỉ cần rời khỏi thang máy chỉ có con đường chết mà thôi.
Do đó A Cửu đương nhiên là không ngốc nghếch mà đi ra, anh ta mở vách ngăn
của thang máy ra rồi trốn vào sau đó. đóng lại như cũ.
Sau khi anh ta đóng vách ngăn lại, trong thời gian ngắn thì người của Quan lão
nhị hoàn toàn không thể tìm ra anh ta.
A Cửu lo lắng không nguôi, lúc thang máy hết lên rồi xuống thì trái tim anh ta
cũng lên lên xuống xuống!
Mà bọn người Quan lão nhị lúc này đã lật toàn bộ Hoàng Hạc lâu lên trời, ra
vào thang máy mấy chục lần rồi mà vẫn không bắt được A Cửu.
“Gặp ma rồi hả trời, không thể thế được! Tên kia có thể trốn đi đấu chứ?” Quan
lão nhị xoa xoa sau gáy, tức giận nói.
Ông ta như đang lẩm bẩm một mình, lại như đang chất vấn đám tay sai, làm cho
người của ông không dám hó hé gì.
“Trước tiên dừng thang mang máy lại! Chờ người của chúng ta kiểm tra xong
cầu thang bộ xong rồi nói tiếp!” Quan lão nhị lâp tức ra lệnh, phân phó người
của mình một câu.
Ngay lúc này, Quan lão nhị muốn phong tỏa toàn bộ Hòang Hạc Lâu, dù là một
con ruồi bọ ông cũng không cho thoát được!
Mà trước đó Quan lão nhị đã ra lệnh cho người của mình đi tới chỗ cầu thang
thoát hiểm rồi.
Quan lão nhị đoán chắc rằng A Cửu trốn ở chỗ cầu thang thoát hiểm, giờ chỉ
chờ người của mình đang kiếm chỗ cầu thang trở về báo cáo tình huống.
Chớp mắt đã mười phút trôi qua, cuối cùng người của Quan lão nhị nhận lệnh
đã trở về từ cầu thang thoát hiểm trở về.
“Quan gia, không tìm được người!”
“Quan gia, trong đó đến một con muỗi cũng không có, những chỗ có thể trốn
được chúng tôi đều tìm kĩ hết rồi, chính xác là không có!”
Nhưng đây không phải là tin tức mà Quan lão nhị mong muốn, điều này làm ông
ta rất khó chịu.
“Nếu không có chỗ cầu thang thoát hiểm thì tìm trong phòng của khác, tìm từng
phòng một, tôi không tin là có chuyện quái như thế!” Quan lão nhị ra lệnh nói,
lên tiếng phân phó việc cho đám người.
Sau khi nghe Quan lão nhị ra lệnh, bọn thuộc hạ nhanh chóng làm theo.
Rất nhanh một đám lại một đám ra vào mấy chục căn phòng cho khách.
Nhưng kết quả cuối cùng vẫn như không tìm được A Cửu!
“Đem tất cả nhân viên trong khách sạn bắt lại, đặc biệt là lao công, tôi muốnkiểm tra từng người một!”
Chương 325: chọn con đường riêng mà đi
Quan lão nhị phân phó lần thứ hai, thực ra tới bây giờ ông vẫn nghi ngờ rằng A
Cửu vẫn đóng giả thành bộ dạng lao công như cũ.
Lúc trước sau khi A Cửu nhờ thang máy mà trốn được thì Quan lão nhị lập tức
phong tỏa, không cho tất cả mọi người ra ngoài.
Cho nên ônh dám khẳng định là A Cửu nhất định còn ở trong Hoàng Hạc lâu.
Dù sao người của gã đã bao vây toàn bộ khách sạn đến một giọt nước cũng
không lọt ra nổi!
“Tôi không tin tên A Cửu có thể không cánh mà bay được!” Quan lão nhị giận
dữ nói, hung hăng đập thật mạnh lên vách tường khiến tường thủng vào, khe nứt
lan ra như hình mạng nhện.
“Mau tăng cường kiểm tra, lục soát cho kĩ vào, tiếp tục tìm! Nếu không kiếm
được A Cửu một ngày thì Hoàng Hạc Lâu cũng không được kinh doanh một
ngày!” Quan lão nhị điên cuồng gào thét.
Ông ta bị Chu Hàn chơi một vố, đang lo không biết nên tìm nơi nào trút giận đây.
Mà giờ A Cửu đã đưa tới tận cửa, Quan lão nhị tất nhiên là phải chăm sóc A
Cửu thật tốt rồi.
Chính là gã càng cảm thấy tiếc là nhóc con A Cửu này quá xảo quyệt rồi, không
biết là trốn đi đâu mất.
Lúc này Quan lão nhị hận không thể đào ba tấc đất lên để tìm ra A Cửu, đánh
cho anh ta một trận nhớ đời.
Mà theo câu đe dọa của Quan lão nhị là một ngày không tìm được A Cửu,
Hoàng Hạc lâu sẽ bị ngừng kinh doanh một ngày, câu này vừa nói ra thì bộ phận
quản lý của Hoàng Hạc lâu đều bị dọa sợ.
Trong thời gian ngắn, cả nhân viên tinh anh nòng cốt và quản lý cao cấp cũng ra mặt
phụ giúp Quan lão nhị tìm A Cửu.
Người của khách sạn vừa ra tay thì tình huống thay đổi ngay lập tức.
Suy cho cùng thì người của khách sạn biết rõ kết cấu của khách sạn của họ hơn.
Hơn nữa ngay trước khi thuộc hạ của Quan lão nhị cực khổ mà lại không tìm
được A Cửu, người quản lý khách sạn đã đoán được A Cửu có lẽ trốn bên trong
ván tường của thang máy.
Rốt cuộc người khách sạn đương nhiên là biết rõ toàn bộ cấu tạo của thang máy,
huống hồ gì đây cũng là nơi bọn họ trông coi.
Nói cách khác, nơi này chính là địa bàn của họ.
Thậm chí nếu ông chủ phía sau khách sạn không nể mặt của Quan lão nhị thì
hôm nay đám người Quan lão nhị đừng mong ra khỏi khách sạn này!
“Quan gia, mời ngài về lầu một chờ, chúng tôi sẽ bắt người lại đưa tới cho
ngài ngay!” Người quản lý lịch sự nói một câu đam bảo với Quan lão nhị, mời
Ông ta trở lại lầu một.
Khách sạn có hai cái thang máy, cho nên bọn họ đi cái thang máy khác.
Mà nhất cử nhất động của A Cửu đều nằm trong sự khống chế của nhân viên
quản lý khách sạn!
Bọn họ có thể chắc chắn rằng A Cửu trốn trong vách tường của thang máy, vì
không lâu trước đó có người phục vụ đã báo rằng thiết bị theo dõi đã ghi lại có
người chui vào trong.
Vốn A Cửu tưởng rằng mình có thể trốn trong khoảng giữa tường để chờ Chu
Hàn tới cứu, không nghĩ rằng thiết bị theo dõi của thang máy đã sớm phát hiện
hành tung của anh ta.
Không phải là A Cửu quá sơ suất mà do chỗ đặt máy theo dõi này quá kín
đáo, ở chỗ nút ấn tầng 18 là chỗ để của máy theo dõi chết tiệt kia!
Nút bấm tầng mười tám của Hoàng Hạc lâu từ trước tới nay đều không bấm
được, bởi vì Hoàng Hạc lâu làm gì có tầng 18 chứ!
Rất nhanh cả hai thang máy của khách sạn đều được nhân viên công tác điều
khiển song song xuống tới tầng 1.
“Quan gia, mời ngài theo tôi.” Quản lý lịch sự mời Quan lão nhị ra, rồi đưa ông
vào thang máy bên cạnh.
Quan lão nhị cau mày, không hiểu ý của quản lý là gì.
Ông không còn kiên nhẫn mà lớn tiếng quát: ”Quản lý, cậu có ý gì đây?
Đổi thang máy khác đi tìm là có thể thấy được tên nhóc kia sao?”
“Có phải cậu đang tìm cách để hòng qua mặt tôi? Cậu có phải là muốn chết rồi không? Cậu dám làm vậy, ông chủ cậu không dạy được thì để tôi!”
“Ông….”
Bộ dạng hùng tợn hổ dọa người của Quan lão nhị làm quản lý suýt không chịu
đựng nổi. Có điều đừng nên ép người quá đáng như thế, Quan lão nhị nói vậy là
quá đáng rồi.
Cho nên lúc này quản lý cũng trực tiếp đánh gãy lời của Quan lão nhị: ”Quan
gia, mong ngài tạm thời đừng nóng nảy, mời mở to mắt ra xem.” Dứt lời, quan
lý tự mình tháo bức tường thang máy ra.
Trong ánh mắt chăm chú của Quan lão nhị và đám thuộc hạ, quản lý đã tháo
tường của thang máy ra!
Nhìn hành động của quản lý, Quan lão nhị vỗ đùi lúc lâu mới phản ứng lại kịp.
Ông kinh ngạc bảo: “Hèn gì không tìm được tên nhóc này, hóa ra là trốn trong
tường của thang máy! Tại sao tôi lại không nghĩ ra được!”
Sau khi quản lý tháo tường thang máy ra, A Cửu trong trang phục lao công cũng
bị bại lộ trước tất cả mọi người.
Lúc này dáng vẻ A Cửu rất hèn mon, anh ta cuộn người lại một góc, mình đầy
mồ hôi, giống như một con chó đang thở hồng hộc.
Thể nhưng khi tấm ván tường bị dỡ ra, vẻ mặt A Cửu đột ngột thay đổi, anh ta
dường như không thể nghĩ đến rằng chính mình sẽ như ba ba bị bắt trong rọ!
Cung may là A Cửu phản ứng nhanh, chỉ ba giây sau khi tấm ván bị tháo ra, anh
ta đã nghĩ ra biện pháp đối phó!
Không một chút do dự A Cửu lập tức từ bên trong tường thang máy nhảy bổ ra.
“Rầm!” Cả người anh ta lao thẳng tới đè Quan lão nhị xuống, đám thuộc hạ của
Quan lão nhị còn chưa kịp phản ứng lại thì Quan lão nhị đã bị A Cửu bắt được
đè dưới đất.
“Không được di chuyển không tôi sẽ làm thế!” A Cửu vừa ghì chặt Quan lão
nhị, tay khác bóp chặt lấy cổ của Quan lão nhị, mở miệng uy hiếp đám thuộc hạ
của gã.
“Mi muốn làm gì? Mau buông Quan gia ra!” Tên thuộc hạ cầm đầu lớn tiếng
gào thét với A Cửu.
Bộ dạng tên đó rất dữ tợn, giống như một con chó điên có thể lao tới cắn người
bất cứ lúc nào.
“Khép cái miệng chó của mi lại ngay!” A Cửu giận dữ hét: ”Ai dám lải nhải
thêm từ nào nữa ông sẽ bóp ngay, nếu không tin thì thử coi!”
Dứt lời, A Cửu ngay lập tức đấm mạnh vào mắt của Quan lão nhị.
Anh ta dùng ngón tay cái cắm ở ngón trỏ và ngón giữa, một cú
vừa rồi không phải giỡn chơi.
Quan lão nhị còn chưa tỉnh táo lại đã bị một đấm này đánh cho rên la, đau đến
hôn mê bất tỉnh.
Mà A Cửu nhìn thì cảm thấy không ổn, mau chóng quăng Quan lão nhị lại
rồi liều mạng chạy ra ngoài.
“Mau bắt lấy! Đừng để cho tên đó chạy thoát!” Thuộc hạ của Quan lão nhị ở
phía sau A Cửu điên cuồng gào thét, bô dạng sẽ không cho để A Cửu chạy thoát
được.
Theo bản năng A Cửu định chạy ra ngoài cửa khách sạn, kết quả lại phát hiện
cửa lớn đã bị đám người của Quan lão nhị bao vây, e rằng anh ta có mọc cánh
cũng khó chạy thoát!
Rơi vào đường cùng A Cửu đành phải khó khăn thay đổi phương hướng, lần thứ
hai chạy về phía cửa thoát hiểm.
Phía sau anh ta là đám thuộc hạ của Quan lão nhị liên tục đuổi theo, quả nhiên
là bộ dáng không cho phép anh chạy thoát.
Giờ này A Cửu hoàn toàn không thể quan tâm thêm gì nữa, bây giờ anh ta chỉ
muốn tìm một chỗ để trốn.
Trốn được giờ nào hay giờ đó!
Thực ra lúc này A Cửu đặc biệt hối hận, khi ở trong thang máy lại không nhanh
mang mặt nạ da người của anh ta lên.
Thế nhưng anh ta lại cảm thấy may mắn là mình không có bị nóng đầu mà vội
vã mang mặt nạ lên.
Dù gì nếu anh ta ở trong khe tường thang máy mà mang mặt nạ da người lên,
khẳng định sẽ bị bắt được ngay, cho dù đeo mặt nạ da người lên cũng vô dụng!
Suy cho cùng nếu Quan lão nhị xác định người trốn trong thang máy là anh tathì dù là mặt nạ da người cũng cứu không nổi.